Ô Tề Hải lẫn vào trong bầy Hải thú bơi lội.
Hình dáng Hải thú có lớn có nhỏ, trong đó cậu thuộc Hải thú cỡ lớn , Hải thú cỡ nhỏ nhìn thấy cậu đều tự động tránh ra.
Sau khi giao tiếp với Hải thú bên cạnh, Ô Tề Hải biết được nơi bọn chúng muốn đi là Lôi Quốc, ở đó có một tộc Người có thể nói chuyện với Hải thú, người kia nói có thể cung cấp những thứ Hải thú muốn.
Không ngoài suy đoán, tộc Người kia chính là Đại công chúa Lôi Hoài An.
Nhờ lấy được năng lực từ chỗ Phù thủy biển, cô mới có thể giao tiếp với Hải thú.
Lôi Hoài An đã trở lại Lôi Quốc.
Hình dáng bây giờ của Ô Tề Hải không thể nào nói chuyện này cho Vân Thiển, cậu tăng tốc bơi về phía Lôi Quốc.
Lúc sắp đến Lôi Quốc, cậu bơi lên mặt biển, phun năm người Vân Thiển ra.
Tên ngốc dừng lại với cậu, đồng thời biến trở về bộ dạng tộc Người.
Vân Thiển nhìn thấy tên ngốc biến ra hai chân thay thế đuôi cá màu trắng bạc vốn có, tóc dần sẫm màu , trông càng giống với tộc Người.
Tên ngốc mặc quần áo thô sơ may từ da thú, ngơ ngẩn nhìn về phía Lôi Quốc.
Ngay cả khi Ô Tề Hải giơ trái tim cũng không thể khiến anh hoàn hồn.
Kim Thiên Thiên không nhịn được hỏi: “Vừa rời khỏi mặt biển là có thể biến ra hai chân, anh ta là phiên bản nàng tiên cá à?”
Theo lý thuyết, tộc Biển thuần chủng không thể nào có bề ngoài gần giống loài người như vậy, chắc chắn tên ngốc đã làm gì đó mới có được hai chân.
Có điều đây là chuyện tốt, bọn họ không cần che giấu tung tích tên ngốc khi trà trộn vào Lôi Quốc.
So với việc mang Lôi Hoài An từ Lôi Quốc tới đây thì việc mang tên ngốc vào gặp Lôi Hoài An có vẻ dễ hơn.
Ô Tề Hải dừng ở vị trí cách Lôi Quốc một đoạn, nhóm người phải bơi thêm mới đến nơi.
Hải thú dưới nước chen chúc một vùng, nhìn số lượng mà ê da đầu.
Ô Tề Hải nắm tay cô để cô không sợ hãi.
Vân Thiển nghiêm túc nghĩ: Dù sao bọn chúng đều chẳng lớn bằng Ô Tề Hải.
Lôi Quốc đang ở phía trước, dáng vẻ hôm nay của nó khiến nhóm người phải trố mắt đứng nhìn!
Vẫn là quốc gia vạn thuyền, nhưng kích thước hạm đội lớn gấp mấy chục lần trước đây.
Phía sau hạm đội, một ngọn núi cao chót vót mọc từ dưới đáy biển lên trên mặt biển, sừng sững nhìn xuống tất cả Hải thú và tộc Người.
Lôi Hoài An sử dụng bảo vật của Phù thủy biển xây dựng Lôi Quốc thành dáng vẻ hùng mạnh như bây giờ!
Đặng Chung nhìn lướt qua thuyền bè các quốc gia khác đang đậu xung quanh cùng với hạm đội đằng xa kéo dài vô tận, còn có những Hải thú đang bơi dưới biển, rồi lại nhìn khí thế vạn quốc triều bái.
Đặng Chung: “Đại công chúa này không đơn giản đâu.”
Người có thể chạy thoát khỏi nhà tù tộc Biển, ngay cả Phù thủy biển cũng dám gạt thì làm sao có thể là người đơn giản.
Nhóm Vân Thiển tới rất đúng lúc, bây giờ là lúc Lôi Quốc mở cửa tham quan, việc kiểm tra người lên thuyền khá lỏng lẻo, bọn họ dễ dàng dẫn tên ngốc trèo lên thuyền.
Thị vệ và dũng sĩ Lôi Quốc thuyền ngoài đều đã đổi người.
Vân Thiển và Ô Tề Hải thân là dũng sĩ Lôi Quốc tiền nhiệm nên không bị nhận ra.
“Không ngờ Đại công chúa có thể trốn thoát khỏi tay tộc Biển trở về, xứng đáng là con gái của Quốc vương Bệ hạ.”
“Đúng vậy, có điều không ngờ Phong Quốc lại dám toan tính chúng ta… Quốc vương Bệ hạ tính xí xóa chuyện này, hình như Đại công chúa không vui lắm.”
“Không vui cũng vô dụng, dù sao đó cũng là cha của cô ấy…”
Trên boong thuyền đầy người, nhóm Vân Thiển cố gắng không gây sự chú ý, đi sát vai đám người, giống như những người hóng chuyện, tò mò muốn xem Đại công chúa sau khi trở về, nhờ vậy hành động di chuyển vào thuyền trong của bọn họ không quá kỳ lạ.
Ô Tề Hải bị quầy hàng bày trên thuyền hấp dẫn.
Dân chúng Lôi Quốc thừa dịp các quốc gia khác tới tham quan, nghĩ ra không ít cách kiếm tiền, đống đồ vật nho nhỏ trên quầy hàng trông khá thú vị.
Vân Thiển bị Ô Tề Hải kiên quyết kéo về hướng quầy hàng với lý do hết sức chính đáng.
“Bây giờ là ban ngày, dù cho chúng ta nhìn thấy Đại công chúa cũng không thể nào tiếp cận cô ta, hay là đợi đến buổi tối rồi hành động, tạm thời xem thử ở đây bán cái gì, không chừng sẽ có ích!”
Tên ngốc đi theo Ô Tề Hải, nhóm Đặng Chung hết cách, đành phải đi cùng.
Ô Tề Hải nhìn trúng một con ốc biển đã được tô màu.
Chủ quầy hàng úp mở nói thứ này có công dụng đặc biệt, mặc dù chỉ là đồ trang trí nhưng có thể tăng cường bề ngoài khí phách đàn ông, là chiến lợi phẩm mà ông ta lấy được lúc đối phó tộc Biển nào đó.
Nói trắng ra công dụng của vỏ ốc biển này chỉ có một —— đeo lên chim, khiến nó trông càng oai hùng hơn.
Chủ sạp: “Đây là thứ tốt nhất để bày tỏ tình yêu, sau khi đeo một khoảng thời gian thì tặng cho người mình yêu, chỉ cần là người thì đều sẽ thích.”
Ô Tề Hải mong đợi nhìn về phía Vân Thiển.
Mặt Vân Thiển không cảm xúc nói: “Tôi không phải người, tôi không thích.”
Ô Tề Hải mất mát tạm biệt ông chủ quầy ốc biển tô màu, lại chạy về phía một quầy hàng khác.
“Vòng tay này rất hợp với chị.” Ô Tề Hải cầm một chuỗi vòng tay ngọc trai đeo vào tay Vân Thiển, ngọc trai màu vàng sáng vô cùng lấp lánh, tôn lên da thịt trắng muốt bên dưới.
Đúng là rất đẹp, Vân Thiển giơ tay lên, ngọc trai lóe sáng rực rỡ.
Nhóm người Đặng Chung phía sau vô tình ăn thức ăn cho chó.
“Tôi mua cái này, bao nhiêu tiền?” Ô Tề Hải chuẩn bị trả tiền.
Tiền tệ nơi này là vỏ sò mặt trăng, dựa vào chất lượng vỏ sò phân biệt giá cả khác nhau, bao gồm vỏ sò cấp thấp, vỏ sò cấp trung và vỏ sò cấp cao.
Chủ quầy hàng đội mũ vành rộng vẫn luôn núp dưới bóng râm ở mép thuyền nghe thấy câu hỏi của Ô Tề Hải, cuối cùng cũng rời khỏi bóng râm, lộ ra cặp mắt màu nhạt bên dưới vành mũ.
“Một trăm nghìn vỏ sò cấp cao.”
Đám người hoảng hốt, ăn cướp à!
Sửng sốt qua đi, Vương Tư Tuệ bỗng cảm giác chủ quầy hàng này hơi kỳ lạ, mùi hương thoang thoảng trên người ông ta khiến cô cảm thấy rất quen thuộc, nhưng cô không dám khẳng định.
Đặng Lan Lan nhạy bén cảm nhận được sự lưỡng lự của Vương Tư Tuệ, bèn hỏi: “Sao thế?”
Vương Tư Tuệ nghĩ chắc chỉ là ảo giác của mình.
Cô nhìn Vân Thiển tháo vòng tay ngọc trai đặt xuống quầy hàng: “Không sao, cũng chẳng quan trọng.”
Ô Tề Hải nhíu mày chất vấn: “Ông không thể ra giá tốt hơn chút sao?”
Chủ quầy hàng mỉm cười: “Cậu mua thì sẽ là giá tiền này.”
Ô Tề Hải: “Ông quen biết tôi?”
Chủ quầy hàng: “Không quen.”
Ô Tề Hải trầm mặc, đây chắc là do xấu bụng đó mà!
Cậu nói: “Một trăm nghìn thì một trăm nghìn, hai ngày sau tôi trả tiền cho ông.”
Chủ quầy hàng: “Tôi không muốn bán cho cậu.”
Ô Tề Hải: “…” Cậu nhìn lão già trung niên không khỏi tức giận.
Vân Thiển chợt vươn tay giữ Ô Tề Hải: “Chúng ta không mua, đừng kích động.”
Được Vân Thiển vuốt lông, Ô Tề Hải bình tĩnh lại, cậu trừng mắt nhìn chủ quầy hàng xấu bụng, ấm ức tìm kiếm sự an ủi của Vân Thiển.
Tộc Người bán hàng kia đúng là đầu óc có vấn đề.
Chủ quầy hàng nheo mắt nhìn Ô Tề Hải, nơi đáy mắt ẩn chứa chút kinh ngạc.
Đoàn người đi xa, bọn họ cảm ơn ông chủ quầy khiến Ô Tề Hải từ bỏ suy nghĩ dạo phố, tiếp tục tập trung nhiệm vụ dẫn tên ngốc đi gặp Đại công chúa.
Cái cớ nghiêm trang lúc nãy chỉ coi như thả rắm.
…
Đi một hồi, Vương Tư Tuệ vẫn cảm thấy kỳ lạ.
Cô không kiềm được quay đầu lần nữa, xuyên qua nhóm người, nhìn chăm chú chủ quầy hàng kia một hồi.
Ông ta bỗng nở nụ cười nhạt với cô.
Chỉ thấy mắt chủ quầy hàng lóe lên ánh sáng vàng, tiếng ồn ào những người xung quanh đều biến mất, giọng nói mang đầy thần tính vang lên bên tai cô: “Tín ngưỡng của ngươi rất thuần khiết, chỉ lộ một chút mùi mà cũng bị ngươi phát hiện ra.”
Vương Tư Tuệ sững sờ, không ngờ người này lại là thần linh!
Tất cả mọi người nghe thấy Vương Tư Tuệ