Vân Thiển vừa nói như thế, đám người Đặng Chung cảm thấy đúng là mức độ tham gia của mỗi người ở thế giới tận thế này rất thấp, bọn họ phải làm sao tăng độ tham gia đây?
Đặng Chung suy nghĩ cẩn thận, chợt nảy ra một ý.
Anh chỉ vào Lôi Vạn Quân mặt mày giận dữ được dũng sĩ vây quanh.
“Chúng ta tìm Quốc vương đàm phán, thế nào?”
Kim Thiên Thiên: “Tại sao? Bây giờ Đại công chúa bị tên ngốc mang đi rồi, không phải chúng ta nên tìm bọn họ trước sao? Quốc vương này có thể giúp chúng ta chuyện gì?”
Lúc nói đến Quốc vương, vẻ mặt Kim Thiên Thiên chán ghét, hiển nhiên cô không thích Quốc vương sau khi nghe hết đoạn đối thoại vừa rồi.
Vân Thiển lên tiếng: “Lúc Quốc vương gặp tên ngốc đã kêu lên một câu ‘Lại là ngươi, sau đó im bặt, chắc chắn ông ta từng quen biết tên ngốc.”
Đặng Chung: “Đúng vậy, chúng ta phải biết chuyện xảy ra giữa Đại công chúa và tên ngốc, rốt cuộc bọn họ có phải người thật lòng yêu nhau hay không.
Lúc nãy…”
Anh ngập ngừng: “Dù sao tôi thấy vẻ mặt Công chúa không giống thích tên ngốc lắm.”
Ô Tề Hải có năng lực chấp hành rất mạnh, Lôi Vạn Quân như dưa hấu đặt dưới đất, trong phút chốc đã bị đứa trẻ nghịch ngợm hớt đi.
Nửa đêm về sáng, Lôi Vạn Quân vất vả lắm mới đi vào giấc ngủ bị tạt nước tỉnh.
Địa phương xa lạ, vài người đội mũ trùm đầu chỉ lộ ra hai mắt đứng trước mặt ông.
Lôi Vạn Quân tỉnh hẳn, không ngờ ông lại bị bắt cóc!
Lôi Vạn Quân vừa định mở miệng, người kia đã lên tiếng: “Cho dù ông kêu rách cổ họng cũng sẽ không ai cứu ông đâu!”
“Người ta còn chưa kêu, anh nói sớm rồi.”
“Ờ ha.”
Lôi Vạn Quân bình tĩnh hỏi: “Các người là ai, muốn làm gì?”
Đầu đảng bắt cóc Đặng Chung lên tiếng: “Chúng tôi chỉ muốn biết một chuyện, chỉ cần ông trả lời chuyện này cho chúng tôi, ông có thể bình an vô sự trở về Lôi Quốc.”
Lôi Vạn Quân gật đầu: “Được rồi.”
Ô Tề Hải đi tới bên cạnh ông, đá văng thứ ông cầm trong tay.
Đó là một thiết bị truyền tin, có thể phát tín hiệu cầu cứu.
Lôi Vạn Quân thấy hành động bị phát hiện cũng không hoảng sợ, mở miệng nói: “Muốn hỏi cái gì?”
Đặng Chung: “Ông có quen biết tên tộc Biển bắt Đại công chúa không? Lúc nãy ông rất kinh ngạc, trước đây từng gặp anh ta sao?”
e b o ok tr uy e n.
v n
Lôi Vạn Quân: “Không quen, ta chỉ kinh ngạc khi tộc Biển xuất hiện ở đây, giống như ta kinh ngạc việc dũng sĩ nước ta lại đi bắt cóc ta vậy.”
Ông nhìn về phía Vân Thiển: “Người bạn nhỏ, đôi mắt của cô rất đặc biệt.
Ta có thể nhận ra cô, Vân Thiển.”
Đám Đặng Chung không ngờ Vân Thiển lại quen biết Lôi Vạn Quân, cô vốn chưa từng kể!
Vân Thiển: “…”
Haiz, người ưu tú có độ nhận diện thế đấy, biết vậy biến thành tộc Biển cho rồi.
Nếu đã bị nhận ra, Vân Thiển dứt khoát tháo mũ trùm đầu, ngồi xổm xuống, nhìn thẳng Lôi Vạn Quân: “Ông chú, chúng tôi không có ác ý, chỉ muốn biết quan hệ giữa Đại công chúa và tộc Biển kia.
Nếu như ông phối hợp nói cho chúng tôi biết thì không còn gì tốt hơn.”
Lôi Vạn Quân chán ghét nhíu mày: “Đó là tộc Biển, làm sao An An có thể liên quan đến tộc Biển.
Các người không nhìn thấy tên đáng chết đó lại bắt cóc con gái ta sao?”
Vân Thiển: “Lại? Trước đây, anh ta cũng từng bắt cóc Đại công chúa sao? Xem ra đúng là ông chú từng gặp tên tộc Biển đó.”
Lôi Vạn Quân: “Ta chưa từng gặp, không quen.”
Bất kể hỏi gì, Lôi Vạn Quân đều không trả lời mà chỉ bật ra tiếng ho khan.
Qua hai giờ nữa là trời sáng, dũng sĩ Lôi Quốc phát hiện không thấy Quốc vương, chắc chắn sẽ đi tìm.
Bây giờ, vị trí bọn họ cách Lôi Quốc không xa, phải cạy miệng ông ta một cách nhanh nhất.
Lôi Vạn Quân đúng là cái vỏ trai.
Đặng Chung, Vương Tư Tuệ, Kim Thiên Thiên thay nhau ra trận đều không thể khiến ông mở miệng.
Đặng Lan Lan định sử dụng tra tấn, Vân Thiển bỗng nhớ đến một chuyện, cô nói: “Ông vốn không yêu người vợ đã chết của mình.”
Ánh mắt Lôi Vạn Quân hung dữ trừng Vân Thiển: “Cô nói cái gì?”
Vân Thiển: “Tôi đã thấy rồi, ông tự tay cầm kiếm đâm con gái mình.
Đó không phải là bảo vật cuối cùng mà vợ ông để lại cho ông sao.
Nếu bà ấy biết ông đối xử với con gái mình như vậy, làm sao bà ấy có thể cảm thấy ông yêu mình.
Vợ ông chắc chắn sẽ rất tức giận.”
Lôi Vạn Quân: “Cô nói bậy, cô chẳng biết gì cả!”
Lửa giận của một người đang kích động rất dễ khiến đối phương mất đi lý trí, hàng rào trên miệng kia cũng theo đó biến mất.
Vân Thiển và Lôi Vạn Quân từng tiếp xúc một khoảng thời gian.
Trong lúc tán gẫu với ông ta, cô biết được người này rất yêu vợ và con gái.
Mặc dù tính chân thật của việc này còn cần xác minh, nhưng từ tình huống hiện giờ mà xét, Lôi Vạn Quân rất yêu vợ mình.
Vân Thiển ngửa tay: “Đúng là tôi không biết gì cả, nhưng tôi cũng có thể nhận ra ông không hề có tình cảm với vợ mình chút nào.”
Lôi Vạn Quân lắc đầu nguầy nguậy, hai tay cuộn chặt, mu bàn tay nổi gân xanh.
Vân Thiển: “Nếu không, sao một người chồng yêu vợ lại bắt con gái mình gả cho kẻ hại mình, còn vì tranh cướp bảo vật mà tự tay tổn thương cô ấy?”
Mọi người nhìn thấy ánh mắt Lôi Vạn Quân ngày càng hung ác, có khuynh hướng bùng nổ bất cứ lúc nào.
Vân Thiển: “Chậc, thế mà cũng gọi là yêu, vậy tình yêu này quá rẻ mạt rồi.”
Rốt cuộc Lôi Vạn Quân cũng quát lên: “Cô hiểu cái gì, ta làm vậy đều là đang bảo vệ nó.
Lẽ nào ta phải trơ mắt nhìn con gái mình yêu một tên tộc Biển đáng chết, sau đó rơi vào kết cục bị tất cả mọi người trong tộc thóa mạ đuổi đi?!”
Xung quanh yên tĩnh.
Đặng Chung kinh ngạc mừng rỡ: Thì ra Đại công chúa cũng thích tộc Biển, hoàn hảo!
Lôi Vạn Quân mắt lạnh nhìn chòng chọc đám người bắt cóc mình: “Nói chuyện này cho các người cũng chẳng sao, chỉ cần qua hôm nay, cho dù các người muốn loan tin cũng sẽ không có ai tin tưởng các người.”
Ông phát hiện đám Đặng Chung mặc quần áo dũng sĩ, kiểu dáng may riêng của Phong Quốc, hừ một tiếng trong lòng.
Lôi Vạn Quân nói: “Khi An An còn nhỏ là đứa trẻ rất hoạt bát hiếu động, vừa không để ý, nó đã chạy mất dạng.”
Lôi Hoài An thích nhất lái chiếc thuyền nhỏ của mình, làm một dũng sĩ độc hành trên biển.
Có một lần cô bị Hải thú tập kích, nếu không phải có hạm đội đi ngang cứu cô, có lẽ Lôi Vạn Quân sẽ không còn được gặp cô nữa.
Ông tức giận bèn cấm túc Lôi Hoài An.
Sau khi Lôi Hoài An bị cấm túc thì nhanh chóng trở nên ngoan ngoãn, ông liền thả cô ra.
Tiếp đó một khoảng thời gian, cô cứ hay mang châu báu trang sức của mình ra ngoài, lúc trở về lại mang theo mấy thứ không đáng tiền như ngọc nứt sò bể, cất giữ như bảo bối.
Ban đầu, Lôi Vạn Quân không để ý.
Về sau có một ngày, ông nổi hứng đi theo Lôi Hoài An, phát hiện con gái ông đang cười tươi như hoa trêu chọc một tộc Biển mặt lạnh.
Tộc Biển kia liền phát hiện ra ông, nhưng bởi vì ông là cha của Lôi Hoài An nên tộc Biển kia không tổn thương ông, thậm chí rất kính trọng.
Nhưng dù vậy, anh vẫn là tộc Biển, An An và anh không thể nào có kết quả.
Dù cho tộc Biển kia đánh đổi linh hồn lấy được hai chân chỗ Phù thủy biển, cải trang thành loài người giúp đỡ ông săn bắt Hải thú, nhưng chuyện này cũng không thể nào lay chuyển được ông.
Lén lút khuyên can không có kết quả, ông bèn nghĩ ra cách khác.
Ông tìm được một Phù thủy biển sắp chết, trao đổi sức mạnh tráng kiện của bản thân với người nọ để lấy tất cả ký ức của Lôi Hoài An và tộc Biển kia.
Nhưng không có tác dụng, Lôi Hoài An gặp lại anh vẫn sẽ yêu anh lần nữa.
Ông lại tìm Phù thủy biển kia giao dịch tiếp.
Lần này, ông và Phù thủy biển hợp tác lừa anh.
Sau khi lừa anh mang trái tim đưa cho Lôi Hoài An, rồi lại lấy đi trí tuệ và tài trí xuất sắc của anh, bọn họ phong ấn khả năng yêu của Lôi Hoài An ở bên trong trái tim cô.
Tộc Biển hóa thành tên ngốc, được người cùng tộc tìm trở về.
Dưới sự sắp xếp của ông, Lôi Hoài An đính hôn với Phong Lập Hạo có gương mặt hơi giống tộc Biển kia.
Lôi Vạn Quân nói: “Bộ tộc bọn chúng sau