Sắc trời dần tối, Vân Thiển bấm sáng màn hình điện thoại, 21:23.
Cô ngồi đợi từ xế chiều đến bây giờ đã năm tiếng đồng hồ, không thấy mặt thần linh, xem ra hôm nay ngài không xuất hiện rồi.
Nhưng năm tiếng đồng hồ buổi chiều cũng không lãng phí, Vân Thiển đã luyện được một kỹ năng mới, được cô gọi là phương pháp suy nghĩ kép.
Phương pháp này có thể khiến suy nghĩ lớp ngoài hiện lên trong lòng cô khác với suy nghĩ thật sự của cô, có điều kỹ năng này chưa thành thạo, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện suy nghĩ thật.
Vân Thiển lại đợi đến mười giờ, người trong quảng trường càng ngày càng ít, cô chuẩn bị về nhà.
Bước trên đường dưới ánh đèn mờ nhạt, đại lộ dẫn đến khu nhà dần dần chỉ còn lại tiếng bước chân một mình cô.
Điện thoại phát một tiếng ting, nhận được tin nhắn.
“Có người đang đi theo cô.”
Một hàng chữ đơn giản nhưng lại khiến lông tơ Vân Thiển dựng đứng.
Tiếp đó lại một dòng tin nhắn tới.
“Đừng quay đầu, quay đầu sẽ bị tên đó phát hiện.”
Nhờ được nhắc nhở, Vân Thiển mới phát hiện hiện thật ra nơi này không chỉ có tiếng bước chân một mình cô, còn có tiếng bước chân của kẻ khác, có điều kẻ đó cố gắng bước đi một lượt với cô, cho nên cô mới không phát hiện.
Vân Thiển tăng tốc, người kia cũng tăng tốc.
Vân Thiển đi chậm, người kia cũng đi chậm.
Cô ra ngoài chỉ mang theo điện thoại, chẳng mang theo gì khác.
Vân Thiển quan sát bốn phía, phát hiện có một cây gậy bóng chày bị người ta vứt trong bụi cỏ.
Cô bình thản che giấu phần lộ ra ngoài bụi cỏ của gậy, đợi lúc bước nhanh, cô lập tức nhào về phía bụi cỏ nhặt gậy lên!
Trong nháy mắt tiếng bước chân sau lưng kia cũng tăng tốc nhắm về phía cô —— đã đến ngay sau lưng!
Vân Thiển cầm gậy bóng chày xoay người, vừa định đánh xuống, cô bỗng khựng lại.
Đằng sau cô không có ai, chỉ có duy nhất một người đứng dưới đèn đường cách đó không xa.
Anh ta đút tay vào túi, một tay kéo mũ lưỡi trai, cặp mắt dưới vành nón nhìn cô tràn đầy kinh ngạc.
Đây không phải người đi theo cô.
Đây là thần linh.
Vân Thiển: 【Hết hồn, còn tưởng bi.ến thái đi theo.
Người này rảnh quá, đứng dưới đèn đường làm cái gì?】
Cô bắt đầu sử dụng phương pháp suy nghĩ kép.
Quả thật Giới chỉ có thể nghe được suy nghĩ lớp ngoài, ngài không thể ngờ có người ngụy trang được suy nghĩ.
Đây đúng là không theo lẽ thường.
Ngài bước tới nói: “Tôi nghe nói gần đây có biế.n thái xuất hiện, đi đường một mình buổi tối không an toàn, tôi đưa cô một đoạn.”
Ngài tới gần, lộ rõ khuôn mặt, dáng vẻ thuộc kiểu đẹp trai sáng sủa như học sinh cấp ba chơi bóng chày dưới trời đầy nắng.
Vân Thiển nhướng mày, nhưng nhanh chóng biến thành bộ dạng ngại ngùng, cúi đầu nói: “Phiền anh rồi, tôi nhát gan, đi đường buổi tối thật đáng sợ.”
Vân Thiển: 【Trông có vẻ là người tốt, lại còn rất đẹp trai.】
Giới nhìn chằm chằm gậy bóng chày trong lòng Vân Thiển, chẳng nhìn ra sợ hãi chỗ nào.
Giới: “Cô ở đâu?”
Vân Thiển: “Tứ Quý Lâm bên kia, nếu anh không tiện đường…”
Giới: “Đúng lúc tiện đường, đi thôi.”
Vân Thiển: 【May thật, gặp được người tốt rồi!】
Lần này Vân Thiển không nhận ra ngài, tâm trạng Giới rất tốt, rốt cuộc ngài đã có thể thực hiện kế hoạch.
Vân Thiển giả vờ diễn kịch với thần linh, cô muốn xem thử thần linh muốn làm gì.
Hai người đi sóng đôi.
Lúc rời đi, Giới liếc nhìn chỗ đèn đường vừa đứng lúc nãy, rồi lại lướt một vòng chỗ đằng sau đèn đường.
Vân Thiển: “Sao thế?”
Giới: “Hình như nhìn thấy bóng người.”
Vân Thiển: “Ối! Anh đừng làm tôi sợ… Đúng rồi, anh tên gì?”
Giới sững người, bịa ra một cái tên: “Thẩm Giới, Giới trong thế giới.”
Sau khi bọn họ rời đi không bao lâu, một bóng dáng bước ra từ chỗ tối.
Đặng Lan Lan trùm mũ che mặt, áo gió dáng dài giấu đi vóc dáng, tay cầm điện thoại di động, màn hình vẫn còn dừng lại ở khung gửi tin nhắn.
Cô đi tới đèn đường mà Giới đứng lúc nãy, một người đang hôn mê bất tỉnh trong bụi cỏ cạnh đó.
Đây mới là người theo dõi Vân Thiển.
Cô ta tận mắt chứng kiến người này cầm khăn chạy về phía Vân Thiển, nhưng trong nháy mắt lại như bị dịch chuyển về chỗ đèn đường… Người xuất hiện lúc sau là thần linh ư?
Đặng Lan Lan có việc tìm Vân Thiển, cô ta muốn liên hệ với thần linh sau lưng cô.
Hôm kia, chồng cô ta là Chu Tông Hoa bị cô ta gọi trở về, anh kể cho Chu Huân nghe chuyện lý thú trong ngày, cô ta lắng nghe mới biết hóa ra Vân Thiển cũng ở Hải Thành.
Đặng Lan Lan thờ ơ nhìn chăm chú tên đàn ông bất tỉnh dưới đất.
Cô nhận ra tên này, là con trai của một bí thư nào đó trong thành phố.
Lúc Chu Huân đi cửa sau đến nhà gã tặng quà, người này muốn động tay động chân với cô ta, Chu Tông Hoa tức giận mắng chửi.
Về sau, vụ đó cũng thất bại, công ty anh bị chĩa mũi dùi, lao đao một trận.
Gã cũng là tên bi.ến thái cuồng theo dõi gần một tháng nay tại Hải Thành, là tội phạm cưỡng h.iếp, ra tay bất kể nam nữ, không ít người gặp phải bất hạnh.
Thần linh chỉ đánh ngất tên này mà không giết hoặc là khiến gã biến mất, vì sao?
Dù cho đưa người này đến đồn cảnh sát, với quyền lực của ông bố, gã sẽ dễ dàng thoát tội, vốn không chịu bất cứ trừng phạt nào lớn.
Đương nhiên nguyên nhân chủ yếu là —— cô ta muốn giết người rồi.
Đặng Lan Lan chậm rãi thò tay vào áo khoác, ánh sáng lạnh lướt ngang bên dưới đèn đường, dừng trước cổ người đang hôn mê.
Điện thoại rung lên ù ù, cắt ngang hành động của Đặng Lan Lan.
Cô ta nhận điện thoại, hạ thấp giọng, dịu dàng nói: “Sắp về rồi, con ngủ trước đi.
Mẹ đi ngang quầy thịt heo, chủ quầy hàng đang giết heo, mẹ mua chút sườn lợn tươi về, ngày mai nấu canh sườn lợn bí đao.”
Cô vừa dịu dàng nhỏ nhẹ đáp lời, vừa chuẩn bị cắt người kia, chẳng sợ camera ghi lại hình ảnh của mình.
Dù cô ta giết người, Chúa cứu thế cũng sẽ xóa hết tất cả, phía cảnh sát vĩnh viễn không bắt được cô ta.
Huống chi việc cô ta đang làm là việc tốt.
Lúc ra tay, trong đầu cô ta bỗng lướt qua lời nói của Chu Huân: “Tội phạm giết người chính nghĩa siêu ngầu!”
Tội phạm giết người là tội phạm giết người, vốn là kẻ đáng chết, mặc dù cô ta cũng như vậy nhưng ít nhất không thể làm thế ở Hải Thành.
Một lúc sau, Đặng Lan Lan rút dao phẫu thuật chưa dính máu lại, nhưng trên lá cây vẫn có giọt máu trượt xuống.
Một vật dáng dài, hai quả cầu nhăn nhúm nằm yên giữa đôi chân người đàn ông.
Đặng Lan Lan thưởng thức cảnh tượng này, gọi 120(*).
Lúc nghe thấy tiếng xe cấp cứu vang lên, cô chậm rãi rời đi, giẫm chân lên “bảo bối” nát bấy dưới đất.
(*) Số điện thoại gọi xe cứu thương ở Trung Quốc.
Chỉ nghe thấy tiếng thét của bác sĩ và y tá: “Sao lại có chuyện như vậy! Mau đưa lên xe!”
Xe cứu thương bật đèn và còi báo inh ỏi chạy lướt ngang, không tạo nên bất kỳ ảnh hưởng nào đối với người đi đường.
Vân Thiển dừng bước bên quầy ăn vặt bên đường: “Anh muốn ăn thịt nướng không, xâu thịt dê ở đây ăn rất ngon.”
“Không, mấy món này…” Giới đang định bày bộ