Đây là lần đầu tiên Ô Tề Hải nhìn thấy tận mắt bản thể của mình.
Nói thế nào nhỉ, cậu hơi không muốn thừa nhận.
Đối với phân thân, đặc biệt là phân thân đã chín muồi như cậu thì bản thể rất có sức hấp dẫn, như có một giọng nói vô hình thì thầm bên tai cậu: “Đến lúc dung hợp rồi.”
Ô Tề Hải lắc đầu.
Tống Hành Chỉ lấy làm lạ nhìn chằm chằm Giới: “Chẳng phải ngài chán ghét loài người, không thích Vân Thiển sao? Tại sao ngài lén lúc hẹn hò cô ấy sau lưng chúng tôi?”
Giới cười khẩy: “Ý nghĩ của thần há để người thường nhìn trộm.”
Ô Tề Hải: “Chúng tôi là phân thân của ngài, vậy cũng là người bình thường sao? Tôi thấy ngài âm thầm thích chị gái, muốn cạnh tranh với chúng tôi!”
“…” Giới trầm mặc: “Ta làm bất cứ cái gì, những người khác đều có thể thấy được, ý nghĩa cạnh tranh chỗ nào?”
Không đợi Tống Hành Chỉ và Ô Tề Hải đáp trả, ngài nói tiếp: “Cô ta là tín đồ của ta, ta đang giải quyết vấn đề trên người cô ta.
Đúng lúc đến giai đoạn đình trệ, ta cũng định rời khỏi một khoảng thời gian.”
Tống Hành Chỉ theo bản năng hỏi: “Vậy ngài phải giải thích thế nào với Vân Thiển?”
Giới lấy làm lạ, ngài và một con người có gì cần giải thích.
Nếu không phải vấn đề trên người Vân Thiển là do phân thân của ngài, còn lâu ngài mới ra tay.
Ô Tề Hải gật đầu: “Lỡ như ngài không từ mà biệt chọc giận chị gái, sau này chị gái biết chúng tôi là phân thân của ngài, chắc chắn chị ấy sẽ không quan tâm chúng tôi nữa.”
Giới: “Cô ấy vốn không biết ta là ai.”
Ô Tề Hải: “Giấy mãi mãi không gói được lửa!”
Tống Hành Chỉ: “Vân Thiển ghét ngài, cả đời này ngài cũng đừng hòng tôi dung hợp với ngài!”
Bị bản thân uy hiếp là cảm giác gì, cảm giác chính là muốn bóp ch.ết bản thân trước khi phân thân.
Dưới sự hướng dẫn của Ô Tề Hải và Tống Hành Chỉ, Giới để lại một mảnh giấy.
“Tôi có vài việc gấp, tạm thời phải rời khỏi Hải Thành.
Về vấn đề trên người cô, khi nào nghĩ ra cách, tôi sẽ tới chữa trị, ngày sau có duyên gặp lại —— Thẩm Giới.”
Giới trở lại thần điện của mình.
Ngài trở về không những vì cần tìm hiểu quan hệ giữa ngài và Vân Thiển trước đây, còn là vì ngài phải tham gia một buổi tiệc các vị thần.
Trước kia ngài hoàn toàn quên bẵng chuyện như vậy, về sau nhờ Vương Lâm nhắc nhở, ngài mới nhớ ra.
Vương Lâm tỉ mỉ quét dọn thần điện, kính cẩn nghênh đón Giới trở về.
Đen to con và Trắng bé nhỏ lao từ sau núi ra giống như hai con thú cưng nuôi trong nhà, vui mừng thân thiết với Giới.
Giới được hoan nghênh mà cả kinh, ngài hơi cong khóe môi, vuốt ve Đen to con và Trắng bé nhỏ.
Vương Lâm ngửi được mùi con người trên người Giới, bèn nói: “Ngài Thần Bóng Tối không thích trên người ngài Giới xuất hiện mùi con người, cũng không vui khi ngài có biểu hiện nhân tính hóa như vậy đâu.”
Vẻ mặt Giới dần lạnh lùng, ngài phất tay cho Đen to con và Trắng bé nhỏ trở về sau núi: “Ta biết rồi.”
Vương Lâm dõi theo bóng lưng Giới đi vào thần điện.
Ông ta trầm tư chốc lát, sau khi làm vài động tác thì tiếp tục công việc quét dọn trên tay.
Lúc Giới trở ra, ngài mặc trường bào màu đen, hoa văn in chìm màu vàng ẩn hiện ở đuôi áo.
Ngài dặn dò Vương Lâm: “Đen to con hơi gầy, cho nó thêm nhiều thức ăn một chút.”
Vương Lâm gật đầu, Giới đi về phía Thần giới.
Trên đường đi, ngài mở lòng bàn tay ra, bên trong là tin tức lúc nãy Vương Lâm gửi cho Thần Bóng Tối.
Ngài không thể đọc trộm nội dung bên trong, giữ lại sẽ chỉ khiến đối phương cảnh giác, bèn để mặc điểm sáng bay đi.
Vì sao Vương Lâm lại lén gửi tin cho Thần Phụ?
Rõ ràng Vương Lâm là thần bộc của ngài, đáng lý phải trung thành với ngài chứ không phải Thần Bóng Tối.
Giới thôi không nghĩ nữa.
Mặc dù ngài không muốn tham gia buổi tiệc các vị thần, nhưng đây vẫn là buổi tiệc quan trọng duy trì sự hòa hợp bên ngoài của Thần điện Ánh Sáng và Thần điện Bóng Tối, thần linh hai bên đều phải tham gia.
Thỉnh thoảng Thần Ánh Sáng và Thần Bóng Tối đều sẽ xuất hiện, nhưng đa phần đều không tới.
Giới không thích tham gia buổi tiệc.
Mỗi lần thần linh nhìn thấy ngài đều sẽ giống như nhìn thấy thứ bẩn thỉu không thể tới gần, khiến lòng ngài dâng trào khát vọng hủy diệt.
Lần này buổi tiệc vẫn như cũ, trong đường kính mấy mét tính từ chỗ ngài ngồi đều sẽ không có thần linh khác.
Giới: “…”
Chẳng hề bất ngờ, vẫn bực bội như cũ.
【Giống như một đứa trẻ, thật đáng yêu.】
Bỗng nhiên ngài nhớ tới tiếng lòng tối hôm nọ của Vân Thiển, hồi tưởng lại mấy ngày tiếp xúc cùng nhau.
Dù ngài làm gì, Vân Thiển đều sẽ khen ngợi, cho nên ngài mới kéo dài thời gian ở lại thế giới của cô.
“À… Vị thần linh này, ta có thể ngồi đây không?” Một câu hỏi rụt rè vang lên.
Giới nâng mắt nhìn, hơi quen quen.
Thần Bùn Vàng kinh ngạc mừng rỡ nói: “Ngài còn nhớ ta không, mấy hôm trước ngài còn mang ta đến thế giới của ngài du lịch đấy!”
Giới: “Không nhớ.”
Thần Bùn Vàng: “…Ta có thể ngồi đây không?”
Giới: “Trông giống như ta chiếm hết chỗ ngồi sao?”
Thần Bùn Vàng: “Ta không có ý này.”
Thần Bùn Vàng run sợ trong lòng ngồi xuống, đúng là chỗ khác không có chỗ ngồi cho ngài.
Sau khi ngồi, ngài chẳng dám mảy may cử động, thần linh cấp thấp vốn nhỏ bé như vậy đấy.
Giới: “Chẳng phải ngươi là thần trung lập sao, sao cũng tới tham gia buổi tiệc?”
Thần Bùn Vàng đáp: “Thật ra hai ngày trước được sự trợ giúp của ngài Thần Chiến Tranh, ta may mắn gia nhập Thần điện Ánh Sáng.”
Gần đây sức mạnh của ngài cũng tăng vọt, nhắc đến phải cảm ơn Vương Tư Tuệ.
Thần Chiến Tranh cảm thấy có lỗi với việc Thần Bùn Vàng bị thú cưng của mình lấy đi thần lực, vì vậy vẫn luôn bù đắp cho ngài.
Thần Bùn Vàng không khỏi hơi kiêu ngạo.
Giới: “Cái đám tỏ vẻ đạo mạo Thần điện Ánh Sáng kia không đến mức không cho ngươi ngồi, sao không qua bên đó, ngồi ở đây không thể nào làm quen với thần linh cấp cao đâu.”
Thần Bùn Vàng nhỏ giọng nói: “Chỗ đó đa phần là thần tự nhiên, Nữ thần Gió và Thần Sấm đều có mặt.
Tôi đã qua đó, nhưng bọn lại bảo tôi kiếm chỗ khác.
Thật ra sau khi tôi tu luyện thì trên người đã không còn mùi thối nữa rồi.”
Giới: “?”
Ngài nghi hoặc hỏi: “Rốt cuộc ngươi là