Mục đích đúng là đạt được, nhưng quá trình thực hiện không mấy bình thường.
Ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung một lúc rồi lập tức dời đi.
Nhất thời, bầu không khí hơi kỳ quặc.
Vân Thiển nghĩ hẳn cô đã hiểu sai.
Anh không có ý như vậy với cô, cô biểu hiện hơi… nhiệt tình quá.
Đổi lại là người khác, lúc này chắc chắn xấu hổ đến độn thổ.
Nhưng cô thì khác, cô là người từng trải qua chuyện cứ nghĩ chỉ một mình mình và một người khác làm chuyện không thể miêu tả, rốt cuộc còn có hai khán giả 4D đứng ngoài quan sát thể nghiệm.
Chỉ cần bản thân không xấu hổ, chắc chắn người xấu hổ là kẻ khác.
Vân Thiển nở nụ cười như thường, giọng điệu bình tĩnh nói: “Ngài Quân sư, quần áo cởi xong rồi, kế tiếp phải làm gì?”
Nếu Tô Quân là người bình thường, dám chắc bây giờ anh sẽ xấu hổ vì lời mô tả không chính xác của mình, nhưng anh không phải.
Anh vẫn luôn cho rằng không phải ai cũng có trí thông mình toàn vẹn, mà ngược lại, đa số đều vô cùng ngu xuẩn.
Ví dụ như Vân Thiển.
Nếu cô hiểu sai ý anh thì đó là do cô quá ngốc.
Chuyện này rất bình thường, người ngốc cần được dẫn dắt mới có thể làm chuyện đúng đắn.
Tô Quân khẽ mở miệng: “Buộc tóc lên, đưa cổ và lưng về phía ta.”
Người này giả vờ bình tĩnh hay bình tĩnh thật vậy?
Vân Thiển làm theo, một tay vén mái tóc dày óng mượt, lộ ra chiếc cổ mảnh mai và tấm lưng láng mịn.
Hoặc nên nói là tấm lưng đáng lý đã từng láng mịn.
Bắt đầu từ cổ, màu xám lan đến chỗ xương b.ướm, loang lổ đáng sợ đập vào mắt.
Màu xám chậm rãi lan rộng, giống như vật sống.
Vân Thiển thông qua gương bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng sau lưng.
Cô kinh ngạc hỏi: “Chuyện gì thế này?”
Lưng cô sắp bị màu xám vẽ ra bản đồ người trồng hoa rồi, vậy mà cô chẳng có tí cảm giác nào cả!
Trong lòng Tô Quân biết rõ, đầu sỏ mọi chuyện chính là anh.
Vữa nãy lúc cô đỡ anh, máu đã nhỏ xuống cổ cô.
Không ngờ máu bị năng lực đá quý khống chế vẫn có sức lây nhiễm mạnh như vậy…
Tô Quân giơ tay lên, ảo ảnh một viên đá màu tím bạc bay từ bên cạnh anh tới, dán lên giữa xương bả vai gồ lên của Vân Thiển…
Đá quý hình thoi nho nhỏ giống như một chiếc móng tay dán lên da thịt trắng nõn, tựa như món trang trí xinh xắn nhưng lại có thể lập tức khống chế những đốm xám kia.
Trong gương, màu xám sau lưng Vân Thiển dần mờ đi, làn da bị nó ăn mòn không biến trở lại dáng vẻ ban đầu, giữ nguyên bộ dạng phai màu.
Làn da giống như tô màu không đều chính là vết sẹo trên người các Bảo thạch sư mà Văn Tư Thành miêu tả trong buổi dạ tiệc.
Thì ra là thế.
Màu xám nhạt đi trông thấy, đá quý màu tím vẫn ở trên lưng cô như cũ.
Vân Thiển hỏi: “Tôi bị lây nhiễm sao?”
Tô Quân gật đầu: “Đã hết rồi.”
Vân Thiển chỉ đá quý màu tím sau lưng: “Cái này sẽ luôn ở trên lưng tôi à?”
Tô Quân đang định gật đầu.
Vân Thiển đã mở miệng: “Tấm lưng hoàn mỹ của tôi có thêm thứ kỳ cục này trông chẳng đẹp chút nào.”
Hàm dưới Tô Quân hơi bạnh ra, ngừng động tác gật đầu, trách mắng: “Đi lấy quần áo mới tới đây.”
Vân Thiển cầm quần áo dưới đất lên chuẩn bị mặc vào, chợt bị ném cho một tấm vải bố trắng.
“Quấn lên.”
Hay thật, ngay cả quần áo cũng không cho, để cô quấn tấm vải rách.
Quần áo treo trong tủ Tô Quân không nhiều lắm, đều là kiểu dáng quần áo cho Bảo thạch sư, mép áo đính kim tuyến và đá quý nho nhỏ.
Quần áo anh bảo Vân Thiển lấy đặt ở phía dưới.
Đây là một chiếc áo tay rộng đơn giản, hẳn là áo ngủ của anh.
Tô Quân bước từ dưới ao lên, áo bào đang mặc thấm ướt, dán sát cơ thể, tóc đen rũ xuống.
Cơ thể anh trông gầy, phác họa ra từng khối cơ bắp săn chắc.
Tô Quân chuẩn bị cởi áo, chợt một ánh mắt nóng rực bắn từ bên phải tới khiến anh khó lòng làm ngơ.
Vân Thiển mắt sáng long lanh nhìn thấy Tô Quân đột ngột quay sang.
Cô nói một cách hùng hồn: “Ngài Thành chủ bảo tôi tới đây học tập.
Quân sư Tô là Bảo thạch sư mạnh nhất Thành Đá Quý, mỗi một chi tiết đều phải nghiêm túc nghiền ngẫm, đặc biệt là thứ cơ bản nhất như cơ thể của Bảo thạch sư.”
Vốn dĩ Tô Quân không hề nghĩ nhiều.
Vân Thiển nói lời này chỉ tổ vẽ rắn thêm chân.
Đại khái Tô Quân đã nhận ra suy nghĩ màu vàng(*) bên dưới lớp da màu hồng của Vân Thiển.
Anh nhấc tay, lấy thứ đặt ở trong mắt Vân Thiển lúc nãy ra.
(*) Màu vàng: dùng để chỉ những suy nghĩ bậy bạ, đồi trụy
Tầm nhìn rõ ràng rời xa Vân Thiển, mosaic quen thuộc lại vẫy tay với cô lần nữa.
Vân Thiển: Cỏ (Một loại thực vật).
Khoảng cách xa nhất trên đời là khi mỹ nhân thay đồ lộ ra hết thảy trước mặt bạn, mà bạn lại là người cận thị nặng, chỉ có thể nghe thấy tiếng quần áo cọ vào da thịt.
Lúc tầm nhìn rõ ràng lại, Tô Quân đã thay xong quần áo.
Vân Thiển cực kỳ không vui, giữa người với người chẳng có một chút tin tưởng cơ bản nào sao?
“Sáng sớm mai, ta sẽ dạy cô học.”
Tô Quân đi về phía giường đệm, rèm tự động hạ xuống: “Cô có thể đi rồi.”
Vân Thiển sững người: “Tối nay, tôi ngủ ở đâu?”
Giọng Tô Quân lạnh nhạt: “Trừ phòng này, những nơi khác có thể tùy ý sử dụng.”
Vân Thiển: “…”
Lúc cô bước vào sân viện vẫn còn cận thị, nhưng không ảnh hưởng chuyện cô nắm rõ bố cục tổng thể của sân viện.
Toàn bộ sân viện Tô Quân chỉ có một căn phòng, những cái khác đều là vườn cảnh.
“Ít nhất ngài cũng cho tôi chăn giường và một bộ quần áo chứ.”
“Lúc lưu vong tới ốc đảo, cô cũng để ý quần áo trên người và cảnh vật xung quanh chỗ ngủ à? Đường Giác chỉ bảo ta dạy cô, không bảo ta phục vụ cô.”
Vân Thiển bị ảo ảnh đá quý đẩy ra khỏi phòng.
Cô hít sâu một hơi, nghiến răng hàm nói: “Sau này, ngài có xin tôi bước vào căn phòng rách nát này thì tôi cũng không vào!”
Gió lạnh thổi qua, cô chỉ quấn một mảnh vải chất liệu tương tự khăn tắm run bần bật.
…
Phủ hành chủ, đèn đuốc sáng trưng.
Đường Giác chưa ngủ, số phận kế tiếp của Thành Đá Quý thế nào vẫn luôn là đám mây đen bao phủ đầu anh.
Ảo ảnh đá quý đột nhiên xuất hiện, một viên đá quý nào đó bắt đầu rung lên.
Hở? Nhanh như vậy mà Vân Thiển đã gửi tin tới rồi sao…
Đường Giác không để ý bật âm thanh lưu bên trong đá quý.
“Ngài Thành chủ, quấy rầy rồi.”
“Chuyện là thế này, tôi nghe lời Quân sư Tô cởi q.uần áo, sau khi làm mấy chuyện kỳ quái, ngài ấy chỉ cho tôi một tấm vải rồi đuổi tôi ra khỏi phòng.”
“Bảo tôi tìm đại chỗ nào trong sân mà ngủ.”
“Ngài Thành chủ, như vậy ổn không? Mặc dù tôi không để ý chuyện tiếp tục không mặc quần áo, nhưng nếu có người tới nhìn thấy bộ dạng này của tôi, liệu có nảy sinh ấn tượng không tốt với Quân sư Tô không…”
Đường Giác ngớ người.
Tô Quân cậu ta…
Rốt cuộc Vân Thiển đã gặp phải chuyện gì?!
Anh đứng bật dậy, làm ngã chiếc ghế sau lưng.
Lúc định phóng về phía sân viện Tô Quân, anh nhớ Vân Thiển nói trong tin nhắn là cô chẳng mặc gì.
Vì thế ngài Thành chủ Đường Giác không thể không đi chuẩn bị vài bộ quần áo nữ.
Anh lo lắng trong lòng, chẳng lẽ Tô