Từ Ca mơ mơ màng màng thiếp đi trên xe, cậu lại mơ thấy tòa tường thành kia.
Trước tường thành là một mình cậu lẻ loi trơ trọi, sau tường thành là kép hát cậu không có cách nào lý giải.
Bọn họ vẫn mặc trang phục kỳ quái, trên mặt vẫn luôn bôi đủ loại màu sắc.
Bọn họ dùng ngôn ngữ cậu nghe không hiểu vừa nói vừa hát, giơ binh khí lên, lại chạm vào nhau, khiêu khích nhau.
Cậu bắt lấy người bên cạnh, nói tôi muốn gặp A Đại.
Nhưng người kia nghe không hiểu lời cậu nói, cậu cũng không hiểu lời của người kia nói.
Cậu muốn lau đi thuốc màu trên mặt người nọ, người nọ chợt lóe, liền chạy tới phía sau bức tường.
Từ Ca đuổi theo, đi vào cổng thành, lên tháp tên, cậu biết nơi này có một cánh cửa hẹp, chỉ cần cậu nghiêng người, là có thể đi vào từ cửa hẹp, nhìn trộm thiên địa bên trong.
Mà khi cậu tới, lại làm thế nào cũng không tìm được khe cửa.
Cậu gõ vỗ, hô to, tốn công vô ích.
Cậu lại quay đầu tìm đám con hát kia, lại không nhìn thấy một người nào.
Tháp tên trống không, trong thành trống không.
Cậu chạy một mạch ra khỏi cổng thành, trên tường thành cũng không có gì.
Tàu lửa xóc một cái, Từ Ca liền tỉnh.
Cậu thấy thật nhiều người đều đang ngủ, bao gồm A Ngôn, Gà Rừng, Bảo Liên cùng đứa nhỏ.
Binh lính không có chỗ ngồi thì ngồi dưới sàn, hoặc nghiêng hoặc dựa, xiêu xiêu vẹo vẹo.
Thỉnh thoảng có một hai người muốn làm mì gói ăn, rón ra rón rén bước qua đám người, liếc nhìn Từ Ca một cái, sau đó cười cười.
Tàu lửa ầm ầm ầm ầm tiến lên phía trước, càng chạy liền cách nơi đã qua càng xa.
Nhìn ánh trời chiều ngã về tây xuyên qua cửa sổ, cánh đồng xanh lục hoàn toàn biến thành màu vàng.
Ánh mặt trời nghiêng bóng tới đây, nhuộm cả một vùng xanh biếc thành cảnh tượng thu hoạch vụ thu.
Từ Ca mệt mỏi, dường như trong thân thể có gì đó đột nhiên buông xuống.
Cậu cảm thấy mệt mỏi thấu xương, còn có một loại xúc động muốn khóc.
Cậu mờ mịt nhìn về khung cảnh dần tụt lại sau, trong hoảng hốt cũng không biết tàu lửa là muốn đưa bọn họ đến chỗ nào.
Đây là cảm giác kỳ quái đến cỡ nào, cái ngày đi vào cảm thấy con đường phía trước dài đằng đẵng, ngày tháng chịu khổ không có phần cuối.
Hối hận, sợ hãi, thời gian di chuyển chậm chạp một ngày lại một ngày, tra tấn thân thể ăn đói mặc rách một tấc lại một tấc.
Cái ngày bị bắt thành tù binh, tuyệt vọng dời non lấp biển đánh úp lại Từ Ca, thời gian liền trôi qua càng thêm chậm chạp, sống một phút đồng hồ giống như phải sống một năm.
Có vô số lần cậu cho là mình sẽ chết như thế, nhưng cậu lại bình tĩnh hô hấp, gắng gượng mà sống.
Cậu thấy được anh họ cho rằng đã chết, gặp mặt A Đại người chưa từng nhìn thấy ở bên ngoài, gặp được anh em tốt nhất của A Đại cùng A tỷ còn sót lại của hắn, cậu uống vào rượu mạnh của Khổ Sơn, ăn vào thịt nửa chín nửa sống kia.
Khổ Sơn thật lạnh, gió