Ban ngày làm tài liệu, Gà Rừng và A Ngôn còn có thể thỉnh thoảng gặp mặt Từ Ca.
Tuy rằng tinh thần của cậu rất sa sút, nhưng dù sao còn có thể gặp người.
Đợi đến khi tài liệu làm xong rồi, Từ Ca liền hoàn toàn mất bóng.
Cậu là đi ra ngoài, cậu không phải ở nhà chính là ra ngoài uống rượu.
Tụ tập với đám bạn học cũ trước kia, duy nhất chỉ là không đi tìm chiến hữu đã từng ở Khổ Sơn.
Bộ não của con người thật kỳ diệu, ban đầu bộ não sẽ không ngừng nhớ lại một cách không thể khống chế, nhưng ép buộc chính mình dời đi lực chú ý, không lâu lắm là có thể thật sự quên đi sạch sẽ.
Từ Ca đóng kín nỗi nhớ của mình, đóng kín toàn bộ về Khổ Sơn.
Cậu ngăn lại tất cả những thứ có thể khiến cậu nhớ tới Khổ Sơn, dĩ nhiên bao gồm cả tiểu Ngôn và Gà Rừng.
Cho nên Từ Ca không biết vì sao tiểu Ngôn không thể quay lại đúng hạn, cũng không biết Gà Rừng đi lúc nào.
Không biết diệt phỉ giằng co một năm lẻ ba tháng, toàn bộ Khổ Sơn chết tám mươi triệu người, còn nhiều hơn lúc còn chiến tranh.
Càng không biết A Đại và Quạ Đen có còn sống hay không, không biết bọn họ có bị đánh chết trong quá trình diệt phỉ hay không, lại có phải trại đầu Tây là trước sau kiên cường nhất, may mắn còn sống hay không.
Trong khoảng thời gian trầm mê với cồn kia, ký ức của Từ Ca chậm rãi bị hòa tan.
Cậu thật thích ngâm mình cùng với đám bạn cũ, này khiến cho cậu cảm thấy chính mình chưa từng đi đến Khổ Sơn.
Trong đám bạn cũ cũng có người theo đuổi Từ Ca, có lẽ thấy được Từ Ca là đồng loại, thế cho nên dám can đảm ám chỉ với Từ Ca.
Nhưng A Đại đã cho Từ Ca kích thích quá mãnh liệt, cho nên ám chỉ đó ở trong mắt của Từ Ca có thể bỏ qua xem nhẹ.
Cậu không có cảm giác, thậm chí có chút mâu thuẫn, sau khi uống rượu xong có thể bắt bắt tay, ôm ôm một cái, nhưng tiến thêm một bước, cậu không muốn.
Cậu nói tôi không thích như vậy, chấm dứt được rồi.
Người kia nói sao lại không thích, tôi biết cậu phải.
Từ Ca nói, cậu biết cái gì, nói bừa cái gì.
Người nọ nói cậu chính là, tôi dám đánh cuộc cậu chính là.
Từ Ca cũng không nhớ đã ầm ĩ cái gì, thế nhưng đến lúc sau cậu đánh nhau với người nọ.
Men rượu xông lên, khiến cậu không thể khống chế được bản thân.
Toàn cảnh ầm ĩ không chịu nổi, hai người uống say vẫn là được bạn bè ngăn lại, cuối cùng được tách ra đưa đi.
Đến đưa Từ Ca đi chính là A Ngôn, A Ngôn theo Từ Ca đổi một quán rượu khác, cho cậu uống chút nước chanh để tỉnh lại.
Rồi sau đó A Ngôn nói, nhóm xin đặc phái đầu tiên đã có rồi, đãi ngộ rất tốt.
Làm giáo viên, thu vào của một năm có thể so được với nhân viên công vụ của thành Trúc Liễu.
“Đi thôi, trở về liếc mắt một cái cũng được, nói không chừng người ta căn bản không đón đâu, lúc trước chỉ là hù anh.” A Ngôn còn nói.
“Không đi.” Từ Ca từ chối thẳng thừng, “Đừng nhắc lại mấy thứ đó với tôi.”
“Em phải đi,” A Ngôn bắt lấy tay Từ Ca, không thuận theo không buông tha, “Anh không cần ở lại chỗ này, anh đi cùng em.”
“Tôi không đi, tôi lặp lại lần nữa,” Từ Ca nhấn mạnh, “Tôi đã đồng ý cha mẹ xin Quốc an, đến lúc đó bọn họ qua lại giúp tôi, cho dù không vào được Quốc an, cũng có thể đi vào các phòng ban khác của bọn họ.”
“Anh vào Quốc an sẽ khó có thể ra ngoài!” A Ngôn nóng nảy, tay nắm Từ Ca chợt tăng lực, di chuyển tầm mắt, rơi xuống trên mu bàn tay của Từ Ca,