Từ Ca cũng ôm chặt A Đại, cậu bỗng nhiên nhớ tới cái ngày mình đầy thương tích trốn trở về từ doanh trại.
Ngày đó cậu cũng tiến vào trong lồng ngực của A Đại như thế này, sau đó cậu liền cảm thấy an toàn.
Cánh tay A Đại rất có lực, chặt chẽ giống như muốn nghiền nát xương cốt cậu khảm vào máu thịt.
Hắn nói anh thật là, ài… anh thật là…
Từ Ca nói tôi sống đến không tốt, mỗi ngày tôi đều sống đến không tốt.
Tôi không nghĩ ra vì sao cậu liền không cần tôi nữa, tôi chính là không đẻ trứng được, cậu cũng không thể vứt bỏ tôi như vậy.
Nước mắt A Đại chảy vào gáy cùng cổ áo của Từ Ca, ấm ấm áp áp, gần như làm bỏng da cậu.
Hắn nói không bỏ, về sau tôi đều không bỏ.
Sao anh lại thành ra thế này, anh thật là muốn mệnh của tôi.
Kỳ thật Từ Ca đã có vô số giả thiết cho chuyến đi này, cậu giả thiết A Đại thật sự cưới vợ, vậy cậu tới chính là cạy ra vết thương đã thật vất vả bịt kín một lớp vảy.
Cậu lại giả thiết A Đại không chỉ cưới vợ, còn sinh em bé, vậy mỗi ngày cậu ở Khổ Sơn đều không khác gì rải muối lên miệng vết thương, đau đớn sẽ khiến cậu trằn trọc khó ngủ.
Nhưng sau khi cậu nghĩ kỹ, nếu như đau, vậy đau đến càng thảm thiết một chút.
Đau lâu rồi liền chết lặng, đau đến khi miệng vết thương thối rữa sinh mủ, cậu liền có thể hoàn toàn cắt đứt miếng thịt này.
Hơn nữa, nếu như A Đại thật sự không đón dâu thì sao.
Lỡ như, hắn cũng giống như mình thì sao.
Phần may mắn này cậu đã gieo xuống kể từ ngày rời đi, cậu không tưới nước cũng không vun xới, nhưng nó lại không chết.
Cái ngày đi vào bệnh viện nó lại càng giãy giụa muốn chọc thủng mặt đất, cá cóc giương nanh múa vuốt cũng giống như bốc cháy, khiến cậu không có biện pháp dùng laser nóng hơn để dập tắt ngọn lửa của nó.
Đời này của cậu còn có khả năng gặp được một người như A Đại sao? Không có khả năng.
Ở Trúc Liễu là không có loại người này, mà có lẽ cậu cũng không cần đi đánh trận, lại bồi hồi bên bờ sinh tử vài năm.
Cho nên cậu không quên được một đoạn này.
Dấu vết A Đại để lại cho cậu sẽ tồn tại thật lâu, lâu đến khi cậu có thể rời đi bởi vì nhất thời tức giận, nhưng cuối cùng sẽ lại dao động, hóa thành không tha kéo dài bất tận như Khổ Sơn.
Ở những ngày tháng thanh xuân nhất, cậu mất đi cơ hội sống an ổn ở Trúc Liễu như những người trẻ tuổi khác, vậy cậu cần gì phải thay đổi cuộc sống của mình, buộc chính mình quên đi một đoạn không thể mô phỏng lại, học cách sinh hoạt giống như những người bình thường chưa bao giờ tới Khổ Sơn