Từ Ca là cứng cỏi, trong bốn ngày cậu mạnh mẽ chịu đòn cũng không nói ra một chữ.
Chờ mãi nhịn mãi cho đến khi bắt đầu lễ cá cóc, nhịn đến khi cậu nhìn thấy ánh sáng hy vọng.
Buổi sáng của lễ cá cóc, cậu đã bị hắt nước tỉnh từ rất sớm.
Lúc tiếng pháo trúc đầu tiên nổ lên, người Từ Ca gặp phát roi đầu tiên.
Một roi quét qua, nóng rát kéo một đường sau lưng.
Tiếp theo là roi thứ hai, roi thứ ba.
Pháo trúc tiếp tục nổ vang một cách vui mừng, đùng đùng đùng, cách một tấm cửa gỗ hơi mỏng, âm thanh giống như vô số mưa đá rơi thủng lều bạt.
Roi tiếp tục quất xuống, một cái một cái, giật ra vết sẹo vừa mới đóng lại ngày hôm qua, lại hung hăng nghiền lên vết thương mới.
Đau đớn theo tầng tầng vết thương cũ và mới, giống như cũng không rõ ràng như vậy, sau vài roi, xúc cảm roi quất qua đã yếu bớt, nguyên một mảng da rát đến lợi hại, giống như dùng lửa vẽ loạn xạ ở sau lưng, vẽ ra một bức đồ đằng khiến người bực bội.
Mỗi một lần cánh tay xăm đầy hình giơ lên, theo tới chính là một tiếng quất vang dội, thanh thúy lảnh lót, đánh thức kẻ ngu muội*.
(*Nguyên văn 振聋发聩 chấn lung phát hội: Kêu lớn tiếng làm thức tỉnh kẻ ngu muội.)
Trong bốn ngày phạt roi này, cậu đã trải qua một vòng luân hồi.
Ngày đầu tiên trừ bỏ đau đớn, còn có chút đói cùng khát.
Ngày hôm sau không đói, chỉ còn đau và khát.
Ngày thứ ba khát đến lợi hại, đau đớn ngược lại trở nên không còn bén nhọn như vậy nữa.
Mà tới ngày thứ tư, giống như trở lại điểm bắt đầu.
Đã đói bụng đến sông cuộn biển gầm, yết hầu khát đến giống như bị giấy nhám chà qua, đầu đau đến váng đầu hoa mắt, cả người mềm nhũn, ngay cả sức mở mắt cũng không có.
Tiếng pháo trúc chậm rãi áp đảo tiếng roi quất, từ xa tới gần.
Mặc dù không thấy rõ, nhưng cậu có thể tưởng tượng đến hình ảnh ngoài phòng.
Mùa đông khắc nghiệt, đàn ông Khổ Sơn để trần nửa người trên, múa may con rối cùng quái thú trong pháo trúc, tùy ý pháo trúc nổ ra từng vệt đỏ ở trên người bọn họ.
Chiêng trống vang trời, khói đặc cuồn cuộn, bọn họ reo hò la hét giẫm qua than hồng do phụ nữ trải thành, chạy một đường đến cuối đống lửa.
Từ Ca đã nghe nói qua ngày hội này, khi cậu còn chưa có khái niệm đối với thành nhỏ này, cũng đã nghe về lễ cá cóc ở nơi đây.
Cậu đã từng suy đoán rốt cuộc là kiểu người gì mới sẽ dùng phương thức hoang dã đó để chúc mừng, ngược đãi bản thân đồng thời còn có thể ca múa vui vẻ một cách tận hứng, giống như thương trên người mang đến không phải đau đớn, mà là của