Chương 41: Học Sinh Năng Khiếu
Triệu Hoa Lan choáng váng gật gật đầu: “Ngươi nói đúng, ta sẽ về phòng tranh thủ nghỉ ngơi một lát.”
Nhìn Triệu Hoa Lan bước chân phù phiếm đi về hậu viện, Khâu Thành Cảnh nghĩ chờ Cảnh An Hoằng trở lại mình sẽ khuyên ông ấy một chút?
Nếu mối quan hệ giữa mẹ chồng nàng dâu không tốt, thì hơn phân nửa là do con trai cùng chồng làm không được tốt, không trở thành dầu bôi trơn giữa mẹ chồng nàng dâu.
—— chủ yếu là, bộ dạng này của Triệu Hoa Lan, làm cho người ta cảm thấy rất chua xót.
Thời điểm đám người Cảnh An Hoằng trở về thì cơm hộp cũng vừa đưa đến, trên bàn cơm, Triệu Hoa Lan khó nén kích động, bà ân cần dùng đũa công gắp đồ ăn cho Sở Tú Nương.
Cái này cũng chưa tính là gì, chân chính làm Cảnh Tình bọn họ cảm thấy kinh ngạc chính là —— lần này Sở Tú Nương lại không làm mặt lạnh, tuy rằng trên mặt bà cũng không có tươi cười, nhưng vẫn ăn hết toàn bộ đồ ăn mà Triệu Hoa Lan gắp cho bà.
Phản ứng của Sở Tú Nương làm cho Triệu Hoa Lan cảm thấy mình được ủng hộ, bà cảm thấy thái độ của mẹ chồng đối với mình đã thay đổi.
Triệu Hoa Lan cảm thấy mình phải nỗ lực hơn nữa, nói không chừng một ngày nào đó khi Sở Tú Nương đối mặt với bà, trên mặt mẹ chồng có thể mang tươi cười.
Nghe nói buổi sáng này vợ ông đã một hơi lau dọn cả ba căn phòng, Cảnh An Hoằng đau lòng vô cùng, vợ ông có bao nhiêu kiều khí ông là người rõ nhất, làm đích nữ của Triệu gia, Triệu Hoa Lan chưa bao giờ làm việc nặng.
Hai ngày này Triệu Hoa Lan mỗi ngày đều phải đi mua đồ ăn sau đó thì nấu cơm đã làm trong lòng Cảnh An Hoằng rất áy náy.
Cảnh An Hoằng đã hỏi thăm, hiện đại cũng có người hầu giúp đỡ chủ nhà lo liệu việc nhà, chỉ là hiện tại nhà bọn họ không thể có người ngoài, cho nên ông chỉ có thể tạm thời từ bỏ ý tưởng mời người về nhà hỗ trợ.
Ban đầu ông tính toán chờ nửa năm giảm xóc qua đi, ông sẽ mời hai người giúp việc tới nhà quét dọn vệ sinh nấu cơm.
Ở chung với nhau đã lâu, Triệu Hoa Lan vừa thấy bộ dáng của chồng bà thì đã biết trong lòng ông đang suy nghĩ cái gì, bà cười nói: “Không có việc gì, ta chỉ tùy tiện quét dọn một chút, cũng không mệt, trước đó mẹ còn kêu ta đi đến phòng của bà dùng ghế mát xa thả lỏng thân thể.”
Nghe xong lời nói của vợ, Cảnh An Hoằng cũng cảm thấy ngoài ý muốn, ông cũng biết về mối quan hệ của vợ cùng mẹ, bất quá thái độ của vợ vẫn luôn rất cung kính với mẹ ông, cũng chưa từng biểu hiện ra ý bất mãn nào, việc này đã làm cho ông an tâm rất nhiều.
Hiện giờ mẹ ông cố ý hòa hoãn quan hệ với vợ ông, đối với Cảnh An Hoằng thì đây tuyệt đối là một chuyện rất tốt.
Nhìn bộ dáng của con trai cùng con dâu, Sở Tú Nương không khỏi ở trong lòng nghĩ: Bọn họ đều đã xuyên không, bà có nên bỏ qua những chuyện cũ năm xưa, thử tiếp nhận Triệu thị?
Người một nhà sống chung với nhau, bà lại lấy ra sắc mặt cho Triệu thị nhìn, cũng sẽ làm con trai cùng cháu trai, cháu gái cảm thấy khó xử.
Sau khi thái độ của Sở Tú Nương có chuyển biến, không khí ở trong nhà lập tức nhẹ nhàng hơn.
Sáng sớm hôm sau ba vị lão sư đều đã đến, ba phòng học lâm thời được dọn ra, cũng đã chuẩn bị tốt bảng đen ghế ngồi, chỉ cần lão sư đứng trước bảng đen là có thể bắt đầu học.
Sau khi được học ở nhà, trong lúc Triệu Hoa Lan cùng Sở Tú Nương nhàn rỗi cũng có thể tới tiền viện để nghe giảng.
Thay đổi chỗ học, trong lòng ba vị lão sư cũng không có chút bất mãn nào, bởi vì người nhà họ Cảnh đối với bọn họ rất chu đáo và khách khí.
Đám người Cảnh Tình mỗi ngày vào buổi sáng lúc 9 giờ sẽ bắt đầu học, cũng không có thời gian nghỉ ngơi, vẫn luôn học đến 11 giờ rưỡi thì ăn cơm, buổi chiều hai giờ sẽ bắt đầu học, sáu giờ thì tan học.
Mỗi ngày đều phải học 7 tiếng rưỡi, buổi tối còn phải làm bài tập, trong lúc nhất thời trong đầu Cảnh Tình toàn bộ đều là các loại công thức cùng văn tự.
Tuổi của Cảnh Lâm nhỏ hơn Cảnh Tình, càng không thể chịu đựng, hôm nay sau khi ăn xong cơm trưa, cậu cúi đầu ủ rũ ghé vào trên bàn của nhà chính, trông cậu đáng thương vô cùng, cậu nói với Cảnh Tình: “Chị ơi, ngươi đàn hai khúc giúp ta thanh tỉnh đầu óc nha, hiện tại ta nằm mơ cũng đều đang học công thức, ta học bài đến cả người đều choáng váng.”
Bất quá chỉ đàn hai khúc mà thôi, chút yêu cầu nhỏ này Cảnh Tình tự nhiên là sẽ thỏa mãn em trai.
Sau khi chuyển đàn cổ cùng ghế đến, Cảnh Tình ngồi ở trên ghế, theo từng động tác của cô, tiếng đàn uyển chuyển du dương vang lên ở nhà chính.
Nghe thấy tiếng đàn của con gái, vốn dĩ Triệu Hoa Lan đang lau bàn, bà không khỏi dừng lại động tác trong tay.
Lần đầu tiên Đái Lộ nghe thấy người khác đánh đàn, cô không có tế bào âm nhạc, nhưng cũng cảm thấy tiếng đàn của Cảnh Tình đặc biệt dễ nghe.
Đái Lộ nghe tiếng đàn du dương, lẩm bẩm hỏi: “Khúc đàn này có tên là gì?”
Triệu Hoa Lan cũng biết đánh đàn, bà không chút suy nghĩ liền trả lời: “Mùa xuân ngắm trăng trên sông.”
Trong lúc mọi người đang đắm chìm ở bên trong tiếng đàn của Cảnh Tình,