Vừa đi vào cửa hàng đồ chơi, động tác trên tay Cảnh Lâm cũng chưa từng ngừng lại, máy bay điều khiển từ xa, mua! Xe đồ chơi, mua! Đồ chơi xếp gỗ, không có gì để suy nghĩ, mua!Có thêm hai mươi vạn của Sở Tú Nương, Cảnh Lâm mua đồ rất là hào phóng.
Chưa được bao lâu trên chiếc xe đẩy của Khâu Thành Cảnh đã nhét đầy đồ chơi.
Nhìn Cảnh Lâm vẫn còn đang lựa chọn đồ chơi ở trên kệ để hàng, Cảnh Tình nhìn Khâu Thành Cảnh cười cười tỏ vẻ xin lỗi, đây là lần thứ hai trong ngày cô kéo tay em trai lại.
Cảnh Tình tiến đến bên tai của Cảnh Lâm, nhẹ giọng nhắc nhở: “Ngươi đã mua rất nhiều đồ chơi, còn tiếp tục mua, đợi chút nữa trở về, trên xe sẽ không còn chỗ cho ngươi ngồi.
”Cảnh Lâm rốt cuộc vẫn là một cậu bé, Cảnh Tình tin tưởng, nếu hôm nay mình không ra mặt ngăn cản, có thể em trai sẽ xài hết 40 vạn ở trong cửa hàng trò chơi này, chờ đến lúc em trai nhìn thấy đồ vật mình thích, tám chín phần mười sẽ tiến đến bên người của cô để làm nũng giả bộ đáng thương, để cô trả tiền dùm cậu.
Cảnh Lâm nhìn trên xe đẩy toàn là đồ chơi, tay nhỏ chống cằm tự hỏi trong chốc lát, sau khi cậu xác định mua đống đồ chơi này trở về đã đủ cho cậu chơi một đoạn thời gian, cậu nghe theo lời nói của chị gái, ngoan ngoãn đi ra quầy thu ngân để tính tiền.
Ban đầu nhân viên thu ngân của cửa hàng trò chơi cho rằng Khâu Thành Cảnh là người nhà của Cảnh Lâm sẽ mua cho cậu những món đồ chơi này, kết quả đến lúc tính tiền, một cậu bé thoạt nhìn còn chưa đủ mười tuổi lại tự mình móc ra di động để thanh toán.
Cậu bé vụng về móc ra di động mở mã QR tự mình trả tiền.
Nhân viên thu ngân dùng máy quét trong tay quét một cái lên mã QR để tính tiền, nhìn màn hình hiện ra dòng chữ thanh toán thành công, trong lòng tràn đầy hâm mộ.
Nhìn đống đồ chơi tràn đầy trên xe đẩy, tổng giá trị đã vượt qua năm con số, cậu bé vẫn còn rất nhỏ tuổi, một hơi mua nhiều món đồ chơi như vậy, đôi mắt cũng không nháy một cái.
Nhân viên thu ngân cảm thấy chính mình vừa hâm mộ vừa ganh tỵ.
Thái độ phục vụ của nhân viên trong khu thương mại lớn không có chỗ nào để chê, Cảnh Lâm một hơi mua nhiều đồ chơi như vậy, đã đạt được ưu đãi giao hàng về tận nhà, chỉ cần đăng ký địa chỉ, bộ phận giao hàng của khu thương mại sẽ dựa theo ước định về thời gian mà giao hàng đến nhà.
Sau khi Cảnh Tình ở quầy thu ngân đăng ký xong địa chỉ giao hàng, cô không cần quay đầu cũng có thể cảm nhận được ánh mắt u oán của em trai đang ở trên người mình.
Cảnh Tình đặt bút xuống để giải thích: “Ta cũng không biết mua hàng hoá ở trong khu thương mại còn có thể giao hàng về tận nhà, nếu không —— ngươi lại mua thêm?”Nếu có thể giao hàng về tận nhà, vậy thì lý do trước đó Cảnh Tình đã nói đồ vật quá nhiều không thể nhét hết vào trong xe tự nhiên cũng không thành lập.
Em trai nhà mình Cảnh Tình tự mình biết, Cảnh Lâm là một cậu bé được bà nội và mẹ của cô rất yêu thương và chiều chuộng cho nên cậu có chút kiêu căng, nhưng phẩm hạnh của cậu tuyệt đối không xấu.
Lúc trước còn ở Đại Chu triều, Cảnh An Hoằng đã từng nói về vấn đề này với con gái, cuối cùng bọn họ đã cho ra kết luận là —— chờ Cảnh Tình lên làm Thái Tử Phi, em trai nhà mẹ đẻ kiêu căng một chút cũng không sao, chỉ cần không kiêu ngạo ương ngạnh, cưỡng đoạt con gái nhà lành, dân chúng oán than, dẫn tới người nhà của khổ chủ không tiếc lên kinh thành cáo ngự trạng để lấy lại công đạo giống như người nhà mẹ đẻ của Lý Hoàng Hậu, về sau Cảnh Lâm chỉ cần dựa vào chị gái của mình là Hoàng Hậu, là cậu có thể an ổn làm một công tử quý tộc ăn sung mặc sướng cả đời.
Hôm nay cũng vậy, tuy rằng trong cửa hàng đồ chơi còn có rất nhiều món đồ chơi hiếm lạ, nhưng sau khi cậu được Cảnh Tình khuyên bảo đi tính tiền, Cảnh Lâm cũng không làm ầm ĩ, chỉ dùng ánh mắt ai oán nhìn cô sau đó liền từ bỏ.
Cảnh Lâm tuyệt đối là một người không thể buồn quá lâu, từ trong cửa hàng đồ chơi đi ra ngoài, cậu sờ sờ di động ở trong túi áo, tưởng tượng đến việc trong các cửa hàng ở khu thương mại còn có rất nhiều bảo bối đang chờ mình mang về nhà, cậu liền kích động.
Nhìn phía trước cách đó không xa có một cửa hàng được trang trí rất tinh xảo, Cảnh Lâm ngẩng đầu lên, đọc từng câu từng chữ: “c, h, a, n, e, l, chị ơi, phía trước có một cửa hàng bán túi xách, ngươi có muốn vào xem thử không.
”Sau khi nói ra lời này, Cảnh Lâm còn ở trong lòng nói một câu —— cửa hàng này lấy tên thật kỳ quái, căn bản không thể ghép thành một từ ngữ hoàn chỉnh.
Cảnh Lâm đối với trình độ ghép vần của mình vẫn rất tự tin, bởi vì lần kiểm tra trước đó, cả nhà chỉ có một mình cậu làm đúng tất cả các câu ghép vần, ngay cả lão sư cũng đều khen cậu thông minh.
Nghe Cảnh Lâm nghiêm túc đánh vần tên của cửa hàng quốc tế, Khâu Thành Cảnh cùng Đái Lộ phải dùng hết sức lực toàn thân mới khống chế được chính mình không cười ha hả ngay tại chỗ.
Cảnh Lâm mới vừa học xong chương trình học tập của tiểu học năm 2, cậu còn chưa có bắt đầu học môn tiếng anh, cho nên cậu đọc không phải là Chanel, mà trực tiếp dùng cách đọc của thanh mẫu, vận mẫu đọc tên của cửa hàng quốc tế, tên cửa hàng rất sang trọng rất khí phái lại bị cậu đọc thành ăn, uống, a, ân, di, lặc.
Lo lắng xúc phạm tới lòng tự trọng của cậu bé Cảnh Lâm, Đái Lộ