Tần Đại Lực sau khi thôn trưởng rời đi, lỗ tai hồng hồng liền từ trong lồng ngực Từ Phù đi ra, đi đến một bên rửa sạch vết máu trên mặt.
Ngụy lão đầu vội vàng hoảng loạn chạy vào thấy một nhà đứng dậy, chờ hắn nhìn thấy trên đầu Tần Nhị Lực bị thương, trên mặt còn có máu đọng lại, lập tức đen mặtTần Dũng Minh nôn nóng mà nói: “Ngụy thúc! Mau giúp ta nhìn xem, đầu của Nhị Lực bị đập vỡ!”Ngụy lão đầu không nói một lời mà từ trong lồng ngực Tần Dũng Minh tiếp nhận Tần Nhị Lực, sau đó dùng nước sạch giúp Tần Nhị Lực rửa sạch trán, rải một ít thuốc bột sau đó dùng bông vải sạch sẽ băng lại.
Tần Nhị Lực ngược lại vô cùng kiên cường, một cũng không khóc.
Từ Phù nhìn khuôn mặt tối sầm của Ngụy lão đầu sốt ruột hỏi: “Ngụy thúc, đứa nhỏ này thế nào? Có cần uống chút thuốc gì không? Cần chú ý cái gì sao?”Ngụy lão đầu tức giận nói: “Hiện tại biết sốt ruột rồi, lúc hài tử xảy ra chuyện sao không biết chú ý.
”Từ Phù một nhà ba người đỏ mặt, áy náy.
Lúc ấy đại khái nhìn miệng vết thương chỉ có một chút, cảm giác không có vấn đề gì lớn.
Chỉ nghĩ thừa dịp này cố gắng phân gia càng sớm càng tốt.
Nhưng hiện tại yên tĩnh ngẫm lại: “ Nên lập tức mang Nhị Lực đi xem bệnh, cho dù không đưa Nhị Lực đi được, cũng có thể nhờ những phụ nhân tốt bụng đứng xem gần đó đưa đi mà.
”Từ Phù nhà ba người liếc nhau, trong mắt đều thấy hổ thẹn.
Ngụy lão đầu nhìn mấy người này ủ rũ héo úa, nét mặt hơi hòa hoãn nói“Kỳ thật cũng không có gì vấn đề lớn, chính là lần tới phải chú ý, đúng hạn bôi thuốc thay thuốc là được.
”Mọi người sau khi nghe xong đều nhẹ nhàng thở ra, đối với Ngụy lão đầu một trận cảm tạ, lại gửi ông 25 văn tiền thuốc men, sau liền xuất phát đến căn nhà tranh dưới chân núiTần Nhị Lực thật ra một chút cũng không bị ảnh hưởng, vui tươi hớn hở mà nói: “Chúng ta rốt cuộc có nhà của chính mình! Rốt cuộc không cần với đại phòng ngủ chung, bọn họ chân thối cực kỳ!”Nhà tranh dưới chân núi, phụ cận đều là đất hoang cho nên hàng rào vây quang diện tích rất lớn, trên hàng rào mọc đầy bụi gai, cửa ra vào cũng thập phần cũ nát, đi vào trong sân đầy cỏ hoang cùng với một viện tử miễn cưỡng có thể ở lạiTần Dũng Minh cùng gia đình nhìn phía trước mặt nhà tranh rách nát chỉ có thể cảm thán một câu, còn tốt hiện tại không phải mùa đông.
Trải qua một phen giày vò lăn lộn thu thập rốt cuộc cũng đem phòng dọn dẹp xong, đem đồ vật được phân gia đều bỏ vào trong phòng.
Lúc này sắc trời đã tối hẳn, Tần gia năm người chỉnh chỉnh tề tề mà nằm ở trên chiếu rơm rách