Chu Sinh mở choàng mắt, trần nhà với màu trắng chủ đạo sáng loà dưới bóng đèn điện.
Bên ngoài trời vẫn đang mưa, nhưng chỉ còn là vài hạt rả rích.
Lạch cạch.
Cửa phòng mở ra rồi đóng lại.
Tần Hà Vũ không nghĩ tới, đúng lúc bản thân vào thì Chu Sinh tỉnh lại.
Đối diện với tầm nhìn chăm chú của cậu, anh có chút lúng túng.
"Tôi chỉ đi ngang qua kiểm tra thôi."
Chu Sinh không trả lời, thành ra như thể Tần Hà Vũ đang chột dạ mà bào chữa.
Tần Hà Vũ bấm chuông đầu giường, để bác sĩ vào kiểm tra cho Chu Sinh.
Sau khi xác nhận các số liệu đều ổn, họ liền nhanh chóng rời đi, chỉ còn lại anh và Chu Sinh trong phòng.
Chu Sinh ngơ ngác nhìn mấy sợi dây đang truyền nước biển cho mình, lại nhìn ra bên ngoài, đáy mắt có chút sợ hãi với mấy đám mây xám xịt.
"Hồi sáng cậu ngất xỉu trong phiên toà.
Bác sĩ bảo, tình trạng thân thể hiện tại không phải thời điểm tốt để làm phẫu thuật.
Vì vậy tôi đã kí giấy dời lịch.
Đợi cậu hồi phục rồi tiến hành cũng được."
"Tôi rất tốt." Chu Sinh đột nhiên cảm thấy, bản thân phải tỏ ra là mình rất mạnh.
"Tốt đến độ bị lão già kia quát liền xỉu."
"Tôi không sợ lão."
"Cậu còn đang nằm trên giường bệnh..."
"Tôi rất tốt."
Tần Hà Vũ nhìn thanh niên biểu hiện sự cố chấp, hai người hai suy nghĩ, nhưng rồi đều chung quyết định là không nói gì nữa.
Bên ngoài hành lang có tiếng người đi lại, còn có tiếng bánh xe giường bệnh lăn trên sàn.
Những tiếng động ấy, đối với bầu không khí bên trong phòng bệnh lại trở nên đặc biệt rõ ràng.
Chu Sinh vươn tay muốn cầm một quả táo, lại phát hiện tay quá ngắn, không với tới được.
Tần Hà Vũ thuận tay cầm lấy quả táo cùng con dao, bắt đầu gọt táo, lại cắt một miếng cho cậu ăn.
Anh không phải một người có sở thích ngược đãi người bệnh.
Ăn xong táo, Tần Hà Vũ phát hiện, bản thân ở đây chẳng có tác dụng gì cả.
Thậm chí anh còn xin nghỉ, dời lịch giảng dạy để ở đây.
Đúng là điên rồi.
Tần Hà Vũ tự nhủ, này là do hiệu ứng bạn đời sau khi bọn họ đã liên kết với nhau qua tuyến thể thôi.
Tiếng chuông điện thoại reo lên giữa căn phòng bệnh, phá đi suy nghĩ mơ hồ của anh, cũng giúp Tần Hà Vũ trốn được bầu không khí ngượng ngùng này.
Bên kia đầu dây cũng không phải người gì lạ.
Mẹ của anh lại gọi kêu anh mau đi xem mắt, lại sớm sinh một đứa cháu để bà bế.
Cha của anh ở bên cạnh cũng chen vào mấy câu, thể hiện cần anh về quản lý công việc gia đình, không thể cứ mãi ở bên ngoài làm một giáo sư giảng dạy nhận lương ba cọc ba đồng mãi được.
"Vâng, con biết rồi." Tần Hà Vũ quen thuộc mà nói dối cho qua, đáp ưng xong liền ngắt máy, ngồi thở dài trên băng ghế bệnh viện.
Tần Hà Vũ đã từng nghĩ đến việc bản thân cứ lấy một người vợ, tuỳ tiện sinh một thằng con, lại nuôi lớn, để đứa bé đó kế nghiệp việc gia đình.
Nhưng mà tư tưởng xã hội cùng những câu chuyện trong giới thượng lưu không lúc nào không truyền tới tai anh.
Lâu dần, Tần Hà Vũ bài xích việc lấy một người phụ nữ bản thân không yêu, bài xích việc bản thân có một đứa con nhưng lại không muốn chịu trách nhiệm với nó.
Bạn bè của Tần Hà Vũ từng bảo, đó là vì anh được nuôi nấng trong một gia đình hạnh phúc, cha mẹ yêu thương, không anh chị em để tranh giành.
Nói thô là rảnh rỗi sinh nông nổi, tự mình hành mình.
"Thứ bên trong bụng, chắc chắn là có." Lời của bác sĩ đột nhiên vang