Hôm nay Tần Hà Vũ mang người đi khám thai.
Vì mới là tuần thứ hai, đứa bé cũng mới chỉ là cái phôi, còn chẳng nhìn ra được cái gì.
Anh trình bày thêm với bác sĩ về lượng cơm của Chu Sinh, tranh thủ khám dạ dày của cậu, sợ rằng nó thủng ở đâu đó.
"Việc thai phụ ăn nhiều cũng là dễ hiểu.
Dù sao hiện tại đang trong những tuần đầu, việc cung cấp năng lượng cho một sinh mệnh nữa cũng sẽ tốn sức.
Từng có trường hợp thai phụ ăn để tích trữ năng lượng và dưỡng chất sẵn trong cơ thể.
Như vậy, khi tới thời kì ốm nghén cũng không lo thai nhi bị thiếu chất."
Con người trải qua kì tiến hoá đã khác so với trước đó, vẫn còn nhiều điều chưa thể nghiên cứu hết.
Do vậy, tình huống của Chu Sinh tuy lạ nhưng không khiến người ta giật mình.
Hình ảnh siêu âm cho thấy dạ dày cậu hoàn toàn bình thường, chỉ là co bóp và tiêu thụ nhanh hơn người thường chút thôi.
Cả buổi sáng nhịn đói để làm kiểm tra, Chu Sinh mệt lả nằm trên ghế với chiếc bánh mì ăn tạm.
Cậu hai ba miếng liền ăn hết, cầm được chai nước liền ngửa cổ uống cạn.
"Cậu có thể uống từ từ.
Tôi sẽ không tranh với cậu." Tần Hà Vũ nói.
"Anh không cho thai phụ ăn, giờ còn cấm tôi uống nước á?"
"...!Cậu muốn làm gì thì làm đi."
Vì thời điểm khám xong lâu hơn dự kiến, Chu Sinh không có vẻ sẽ chịu được đến lúc bọn họ về nhà và chuẩn bị xong bữa tối.
Tần Hà Vũ đánh tay lái tới cửa hàng ăn trưa gia đình.
Chu Sinh nhìn thực đơn trải dài năm trang giấy, ngón tay chỉ lia lịa, phục vụ sợ đến toát mồ hôi hột.
"Cho tôi một chân giò hầm, thịt xào cải chíp, có thịt viên xốt cay ngọt chứ? Thêm món đó.
Cá lăng chiên xù có cho sả hay gừng bên ngoài không? Thêm một phần.
Canh thì lấy canh rong biển đi.
Vậy thôi, cảm ơn."
Chu Sinh nhìn phục vụ rời đi như có quỷ chạy theo sau, tiếc nuối nhìn hình ảnh trên thực đơn.
Toàn thân đều đang nói, tôi bị ngược đãi.
"Ăn hết rồi lại kêu tiếp." Tần Hà Vũ nhìn không nổi, cuối cùng vẫn là nói thêm một câu.
Lúc này, Chu Sinh mới thôi biểu hiện như thể bản thân bị ngược đãi.
Tần Hà Vũ để Chu Sinh ăn trước, bản thân nhìn tới lui đồ án trong tay, dù sao anh cũng là giáo sư, nếu luận án này xong liền có thể thời gian nghỉ dài.
Bác sĩ cũng nói, năm tháng đầu là thời điểm quan trọng, thai phụ cần người nhà bên cạnh, anh theo đó cũng tranh thủ nghỉ ngơi.
Chu Sinh ngồi phía bên kia bàn, trong tay là bát cơm trắng còn nóng.
Đôi mắt cậu chăm chú nhìn Tần Hà Vũ, đồ ăn trong miệng cũng bớt đi mùi thơm thường thấy.
Dù sao mấy thứ này đều là hàng thứ phẩm so với hạng nhất trước mặt.
"Không phải than đói sao?" Tần Hà Vũ ngẩng đầu, ngạc nhiên hỏi.
"Đói." Chu Sinh nhìn mâm cơm, gật đầu thừa nhận.
"Nếu vậy nhìn tôi làm gì? Tôi sẽ ăn sau."
"Tôi nhìn anh không được hay gì? Mắt trên người tôi, tôi muốn nhìn là quyền của tôi chứ?"
Thấy Chu Sinh bắt đầu cãi cùn, Tần Hà Vũ không nói