Tần Hà Vũ nghe xong lời mời liền lắc đầu ngay.
"Người nhà không quen ăn đồ ăn ngoài cho lắm.
Đành hẹn Hà thiếu lần khác vậy."
Hà thiếu trong lời Tần Hà Vũ bị từ chối cũng không nói gì ngay.
Anh ta liếc sang Chu Sương nhưng chỉ thấy cô nhìn Chu Sinh chằm chằm.
Cuối cùng anh ta cười xoà nói vài lời xã giao với Tần Hà Vũ, tạm biệt rồi dắt người rời đi.
Chu Sương còn chưa mua được cái gì đã bị lôi đi, nhưng cô ta chỉ hờn dỗi mấy câu, sau đó không dám nói gì thêm.
Thanh niên kéo tay cô xuống hầm gửi xe, vừa ngồi vào ghế phụ lái, Hà thiếu đã vươn tay tát cô một cái.
Tiếng chát lanh lảnh in lên gương mặt xinh đẹp của Chu Sương.
Hà thiếu thì dửng dưng nhìn cô ta, buông lời cay nghiệt.
"Tiện nhân vô dụng như cô, sao lúc đó tôi mắt mù lại lên giường với cô chứ?"
Chu Sương thoáng run lên, không biết là sợ hãi hay tức giận.
Hà thiếu không quan tâm, tiếp tục chửi mắng.
"Không phải cô bảo cô là em gái của thiếu phu quân nhà họ Tần sao? Lúc nãy, đến mở miệng ra lôi kéo cũng không được câu nào? Hay là chiếc lưỡi bị nuốt mất rồi?"
"Em xin lỗi." Chu Sương lí nhí nói.
"Miệng chó không mọc được ngà voi.
Lúc gặp mặt, nếu không phải cô lớn tiếng với thiếu phu quân nhà đó, Tần Hà Vũ sẽ không từ chối lời mời của tôi.
Nếu cô được một nửa nhan sắc của thiếu phu quân kia là được rồi.
Được cái bụng cả hai đều không kém ai thì có tác dụng gì chứ? Ngoài kia cũng không phải thiếu người biết sinh con."
Chu Sương nắm chặt tay, vô thức đưa tay lên che bụng.
Đây là sinh cơ cuối cùng của cô ta, nếu như chịu nhục qua lần này, đẻ xong đứa bé, liền có thể cầm tiền sang nước ngoài rồi.
Cô coi lời Hà thiếu như gió thoảng qua tai, thi thoảng lại lí nhí xin lỗi, hùa theo anh ta để tránh bị bạt tai thêm lần nữa.
Hà thiếu liếc cô ta, cũng phát hiện là Chu Sương qua loa lấy lệ, liền tăng tốc tay lái.
Anh không quan tâm trong xe có người mang thai hay không, chân ga vừa nhấn liền vọt ra đường cao tốc ngoại thành, muốn đua xe giải trí.
Đám hồ bằng cẩu hữu thấy Hà thiếu tới, vui vẻ trêu đùa nhau mấy câu.
Đối với Chu Sương thì trào phúng thêm mấy câu.
Tiệc tối đính hôn của Tần Hà Vũ và Chu Sinh, có vài người trong số bọn họ tham gia.
Đối với cô khinh thường không thôi.
Chu Sương chịu sự nhục mạ này, không nói gì cả, mà tự mình ngồi một chỗ, xem đám nhị thế tổ đi đua xe.
Tiếng động cơ gầm rú cùng tiếng bàn tán của đám người nhất thanh nhị sở chui vào tai cô.
Hình như có ai đó so sánh cô với Chu Sinh, rồi cười nhạo, buông lời đê tiện như Hà thiếu đã nói trên xe.
Những lời này như con rắn, quấn lấy Chu Sương, càng đem lòng ganh tị và đố kị của cô kéo lên cao, đổ hết tội lỗi Chu Sinh.
"Thằng con hoang đó..." Chu Sương nghiến răng.
"A! Mau né, xe Hà thiếu có vấn đề rồi!"
"Chạy đi!"
Chu Sương nghe tiếng hét liền ngẩng đầu lên, ngạc nhiên nhìn chiếc xe thể thao màu đỏ phá vỡ rào chắn, lại chẳng hề giảm tốc độ mà phi tới cô.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Chu Sương đã nghĩ, bản thân thật sự không thể qua khỏi.
****************
Tần Hà Vũ mang Chu Sinh trở về nhà, anh hâm nóng lại đồ dì Hân chuẩn bị cho cả hai, sau đó