Chu Sinh trở lại phòng bệnh, trong tay vẫn là chuỗi hạt mà nhà sư đưa cho cậu.
Chiếc hộp chứa Quả Quả được để lại đó, nghe kinh phật.
Tần Hà Vũ thấy cậu như người mất hồn ngồi trên giường bệnh, tuy rằng đau lòng nhưng có thể làm được gì chứ? Anh kéo chiếc ghế lại, dùng con dao gọt hoa quả, gọt đi lớp vỏ lê, thịt quả trắng ngần mọng nước lại ngon miệng.
Anh cắt một miếng nhỏ, đưa cho Chu Sinh.
Lần đầu tiên sau chừng đó ngày, Chu Sinh chủ động muốn dựa vào anh.
Thanh niên vốn đã chẳng khoẻ mạnh, thai kì bốn tháng ngắn ngủi chỉ kịp đem cậu lớn lên một vòng.
Hiện tại chiếc bụng lớn không còn, thịt trên người cũng theo đó bay hơi.
Ôm trong người đều cộm lên những đốt xương.
"Ngày mai tôi nấu xương hầm cho cậu.
Còn có thịt kho tàu cậu thích.
Thịt viên cũng sẽ làm.
Cậu ăn hết có được không?"
Chu Sinh gật gật đầu.
Cậu đã nhắm mắt, thở đều đều trong vòng tay Tần Hà Vũ.
Nhưng trên đời, làm gì có chuyện dễ buông bỏ đến như vậy?
Sầm Thuỷ ghé qua phòng bệnh của bọn họ.
Thời gian này bà đều qua lại toà án và nhà cửa.
Người xô ngã Chu Sinh, đã bị giam giữ lại chờ ngày xét xử.
Tuy vậy, người có bị phạt thì cháu của bà cũng chẳng thể trở lại.
Sầm Thuỷ nức nở mấy ngày, không dám tới chỗ Chu Sinh cho đến khi có kết quả phán quyết mới chịu tới thăm cậu.
Người phụ nữ sang trọng thường ngày hiện tại chỉ là một người bà đau khổ khi chẳng thể nhìn thấy đứa cháu mình hằng mong được xuất hiện trên cõi đời này.
Chu Sinh ngồi trên giường bệnh, lắng nghe tiếng khóc xé lòng của Sầm Thuỷ, đôi mắt tưởng như đã cạn nước mắt lại lần nữa đỏ lên, nhỏ từng giọt nước trong suốt.
Phải rồi, sao có thể nói buông bỏ là buông bỏ chứ?
Tần Hà Vũ đứng cạnh bất lực, anh đành tách mẹ của mình và Chu Sinh ra.
Tâm trạng cả hai đều không ổn, nhất là Chu Sinh, anh không dám đánh cược.
Nhưng tối đó, lần đầu tiên Tần Hà Vũ thấy Chu Sinh gặp ác mộng.
Cậu quằn quại trên giường nhưng đôi mắt lại không chịu mở.
Miệng vẫn không phát ra tiếng dù chỉ là đơn âm.
"Quả Quả!" Chu Sinh sau một hồi cuối cùng hét lên, đôi mắt cũng mở choàng ra hoảng loạn.
Người đầu tiên cậu thấy là Tần Hà Vũ, cũng được anh ôm lấy trấn an.
Phormone Alpha bao quanh người cậu, vuốt ve dìu dịu đi cơn khủng hoảng.
Nhưng tất cả chỉ khiến Chu Sinh thêm đau đớn.
"Quả Quả đi rồi! Quả Quả đi rồi." Chu Sinh nấc lên.
Cậu đẩy Tần Hà Vũ ra, chỉ vào bụng mình.
"Tuần trước tôi còn thấy nó động mà, chúng ta cũng chỉ vừa mới đặt tên cho nó.
Quả Quả..."
"Phải, Quả Quả." Tần Hà Vũ nghẹn giọng đi.
"Quả Quả rất ngoan, khi tôi sờ cũng sẽ đáp lại.
Tôi mở nhạc cũng sẽ đáp lại.
Nhưng giờ đều không còn rồi.
Qủa Quả đi rồi."
"Chu Sinh, cậu bình tĩnh lại đi."
"Đều do tôi.
Đáng ra tôi không nên làm thế, Quả Quả cũng không phải chịu đau mà rời bỏ đi."
"Chu Sinh..."
"Anh đưa tôi đi tìm Quả Quả đi.
Ở ngoài rất đau, vào bụng tôi rồi sẽ không đau nữa.
Để Quả Quả vào bụng tôi đi.
Quả Quả..."
Tiếng khóc của Chu Sinh như xé đi sự bình tĩnh vẫn luôn trấn giữ bên ngoài cậu.
Nước mắt thi nhau đổ xuống, chẳng mấy