Tần Hà Vũ không áp đặt lên mấy cô gái kia, bọn họ cũng càng thêm hoang mang.
Sau đó, trừ thời gian luyện ca, tập vũ đạo, bọn họ còn thêm một lớp đó là lớp nấu ăn.
Đầu bếp được nhìn năm cô gái đứng lóng ngóng trong bếp, không biết nên bắt đầu như nào với miếng thịt bò thì chỉ cười hiền.
Ông hướng dẫn bọn họ cách sơ chế miếng thịt, sau đó kiểm tra độ nóng của dầu và cách kiểm tra khi nào thì thịt tái, khi nào thịt chín.
Mà Chu Sinh thì làm gì á? Mọi người nghĩ thử xem Tần Hà Vũ có để cậu làm gì không?
Hai ngày trôi qua, lịch quay cho chương trình được lên cũng đã tới.
Năm cô gái hồi hộp đứng giữa trường quay người qua người lại.
Chu Sinh đi từ cửa tiến vào, trên tay là gói đồ ăn nhẹ, miệng nhỏ rau ráu thức ăn.
Hoắc Thâm không nỡ ngăn cản.
Bảo anh đi bắt một đứa nhỏ từ bỏ đồ ăn ưa thích của nó, anh không làm được.
Trương Nhật đi theo sau còn vác theo cái vali to, cũng không biết trong đó là gì.
Nhưng rất nhanh mọi người đều biết.
Toàn bộ đều là đồ ăn vặt, hiển nhiên cái trong tay Chu Sinh là từ vali đồ này ra.
"Nhiều như vậy?" Một người hô lên.
"Là đạo cụ quay cho trò chơi lát nữa." Trương Nhật cười cười.
Mọi người ồ lên một tiếng gật gù, nghĩ chủ tịch cũng thật chịu chi.
Đều là đồ ngoại nhập cả.
Chu Sinh thấy năm cô gái nhìn chằm chằm thì cầm lên mấy gói đưa tới.
"Còn lâu mới quay.
Mọi người ăn thử xem?"
Mấy cô gái ngượng ngùng nhìn nhau, cuối cùng đều là vươn tay nhận.
Bọn họ tuy tuổi xêm xêm nhau nhưng mà địa vị khác nhau, cũng không thể lỗ mãng mà hành động như bạn bè cùng trang lứa.
Thời gian chờ đợi mọi người chuẩn bị máy quay và đèn chiếu, một trai năm gái đứng gần nhau ai làm việc nấy.
Cuối cùng trưởng nhóm nhạc tiến tới muốn trò chuyện với Chu Sinh.
"Chu Sinh, năm nay cậu bao nhiêu tuổi?"
Chu Sinh nghe gọi đến mình, lúc này mới phát giác ra khoảng cách của bọn họ khá gần liền cảnh giác lùi ra.
Động tác này quá rõ ràng, khiến cho cô gái kia lâm vào ngượng ngùng.
Trương Nhật đứng bên cạnh liền tiến tới giảng hoà.
"Chu Sinh có chút e ngại với phụ nữ.
Phiền mọi người giữ khoảng cách.
Nếu như làm quen rồi sẽ ổn.
Xin đừng hiểu lầm."
Chu Sinh có lẽ cũng nhận ra hành động của mình không ổn, nhớ tới lời cô giáo dạy ứng xử, cuối cùng đưa mắt lên nói.
"Xin lỗi."
"A, không sao." Trưởng nhóm nhạc xua tay.
"Là tôi không biết.
Không sao cả đâu."
"Năm tay tôi mười tám." Chu Sinh nói tiếp.
Mọi người hơi ngẩn ra, mất một lúc mới nhớ ra là cậu đang trả lời câu hỏi ban nãy.
"Nếu vậy thì bằng tuổi với Tiết Thư rồi." Trưởng nhóm khẽ hô lên.
Tiết Thư là cô gái nhuộm tóc đỏ rực.
Nghe thấy gọi tới mình, cô thẹn thùng nhìn ra cười.
Chu Sinh nhìn chằm chằm mái tóc đỏ rực của cô, càng thêm kiên định muốn đi nhuộm tóc.
Hoắc Thâm có cản cũng không nghe.
Lúc Tần Hà Vũ tới, sáu người đã nói chuyện hàn huyên được mấy hồi.
Trương Nhật đứng bên cạnh thi thoảng chen vào,