Nhiếp ảnh gia tên Tô nghe xong chỉ cười trừ.
Tính cách của anh ta rất tốt, nhưng không phải người ngu si đến độ không nhận ra ý khinh thường Chu Sinh trong lời của cô gái.
"Tề Linh, tôi cám ơn cô nhiều.
Nhưng mà hợp đồng mới kí có vài tháng, nếu huỷ thì không có phải phép cho lắm.
Với lại, cậu Chu Sinh đây tuy mới vào nghề, nhưng rất được."
Một bên là con gái phó giám đốc, một bên là thiếu phu nhân của tổng công ty quản lý của cả phó giám đốc.
Khỏi so cũng biết ai nên được nịnh bợ.
Tề Linh nghe được câu này liền sầm mặt không vui.
Cô ta liếc tới Chu Sinh nhìn từ trên xuống dưới đánh giá.
Trời cao hoàng đế xa, bố cô ta là phó giám đốc, mà Chủ tịch ở tổng công ty sao quản chuyện nho nhỏ ở đây làm gì.
"Cậu là Chu Sinh sao?" Tề Linh tiến lại, giả bộ thân thiết.
Chu Sinh không đáp lời cô ta, chỉ là nhìn chằm chằm đôi bông tai đỏ.
Mà Tề Linh lại cho rằng, nhan sắc của bản thân quả nhiên lợi hại.
Cả Omega cũng không bì được.
"Cô Tề Linh, chúng tôi đang thực hiện công việc.
Hình như một người ngoài như cô, chen ngang có chút không phải phép nhỉ?" Hoắc Thâm đứng bên cạnh hết nhìn nổi, vừa nói vừa cười gượng.
Tề Linh cứng người nhìn tới người đàn ông bên cạnh Chu Sinh.
Từ nãy đến giờ cô vẫn không để ý đến người này, nên lúc Hoắc Thâm lên tiếng Tề Linh mới phản ứng lớn như vậy.
"Dù sao tôi với cậu Tô cũng là người quen.
Cậu ấy sẽ không phiền đầu." Tề Linh nhếch mép đáp lại.
"Nhưng mà chúng tôi phiền." Hoắc Thâm không yếu thế đáp lại.
"Thời gian là vàng bạc, quý công ty là doanh nghiệp lớn, cả điều này cũng không nắm rõ được sao?"
Mấy người ở tổ hậu cần nghe xong cũng lúng túng không biết làm gì.
"Vậy nên, người không phận sự, xin hãy rời khỏi đây."
Quản lý đại nhân đắc thắng nhìn Tề Linh, mặc kệ cô ta đang tức tới mức nào, anh ung dung nhìn sang nhiếp ảnh gia.
"Phiền anh nhanh lên cho."
Nhiếp ảnh gia Tô đơ người nhìn cầm máy ảnh trên tay.
Cuối cùng anh cười gượng gật gật đầu, bảo bên hậu cần chỉnh ánh sáng chụp ảnh mới.
Mà Tề Linh đứng đó liền trở thành lúng túng, cuối cùng là bỏ đi.
Màn kịch nhỏ này cũng không đáng nhắc tới.
Hoắc Thâm nhìn bóng lưng cô gái rời đi, hừ nhẹ một tiếng, sau đó chăm chú quan sát nghệ sĩ nhà mình.
Chu Sinh đúng là nhan sắc tầm thường, nhưng được cái ưa nhìn, và thứ mà mọi minh tinh ở trên cao đều mơ ước, tuổi trẻ.
Không cần phấn son hay biện pháp thẩm mĩ, chỉ cần để yên vậy thôi cũng là sự trẻ trung đầy thèm khát.
Đôi mắt Chu Sinh hơi nhíu, một bên chống cằm, một bên nắm lấy tay vịn ghế, chiếc áo choàng đỏ trên vai đầy quỷ dị trải trên lưng ghế, giống như là những thanh gươm tạo nên chiếc ngai đã dính máu.
Vẻ quyền lực, đầy đe doạ không khó