Tần Hà Vũ nhìn bệnh viện trước mắt, tiếng xe cấp cứu ò e í e đi từ cổng bệnh viện đang ngày càng tới gần.
Từ lúc anh đánh mất con trai ở bệnh viện, nơi này đối với Tần Hà Vũ chính là một nỗi ám ảnh.
Gác lại tâm trạng nặng trĩu, Tần Hà Vũ theo địa chỉ ghi trên giấy mà tiến vào bên trong bệnh viện.
Không khó để tìm ra phòng bệnh của Chu Sương.
Vì trận tai nạn kinh hoàng mấy tháng trước, tới hiện tại Chu Sương vẫn chưa thể đi lại bình thường, ở tại bệnh viện điều trị đã mấy tháng.
Tần Hà Vũ tiến tới, tự kéo cho mình một chiếc ghế ngồi.
Động tác này của anh thu hút sự chú ý của Chu Sương.
Đồng tử của cô ta lúc thấy anh thì thoáng động, hẹp lại đầy sợ hãi.
Nhưng chỉ là chốc lát.
"Anh tìm tôi có việc gì? Hay là thằng anh trai của tôi kêu anh tới xử lý tôi như nó xử lý mẹ?"
Tần Hà Vũ không đáp ngay, anh đưa ra mấy tấm ảnh, đều là hình ảnh tin nhắn mà Chu Sương thuê người mua hoa, cho thuỷ tinh vào bên trong.
Chu Sương chỉ lướt qua liền biết chuyện không giữ được.
Cô ta vo tròn mấy tờ giấy lại, thảy vào sọt rác chân giường.
"Có chuyện gì?"
"Làm một Alpha, tôi biết một Alpha có thể làm gì." Tần Hà Vũ không quan tâm đám giấy bị vứt đi.
Không phải tự nhiên Alpha lại được cả xã hội coi trọng.
Và cũng không phải tự nhiên, Chu Sương từ sau khi cha hờ vào tù, công ty phá sản, mẹ đẻ vào trại tâm thần, vẫn có thể chi trả số viện phí khổng lồ đến tận lúc này.
"Cô có biết, cảm giác tuyệt vọng nhất của một Alpha là gì không?" Nói rồi, anh nhìn thẳng tới chỗ Chu Sương.
"Chính là tận mắt, chậm rãi cảm nhận, bản thân không còn là Alpha nữa."
Chu Sương liếc tới Tần Hà Vũ, cả hai không ai phóng thích phormone thuộc về Alpha nhưng khí thế của những người trên đỉnh xã hội khiến ai nấy trong phòng đều phải ngoảnh đầu.
"Không có cách nào..." Chu Sương gằn từng chữ, vết sẹo trên mặt khiến cô ta trở nên dữ tợn.
"...có thể loại bỏ gen Alpha của một Alpha cả."
"Vậy là mẹ cô chưa kể cô nghe sao?" Tần Hà Vũ nhìn Chu Sương lần nữa.
"Không sao, để cô chậm rãi cảm nhận cũng không có gì cả.
Coi như đây là lời cảnh cáo của tôi đi.
Nếu như cô lại hãm hại Chu Sinh, coi chừng mạng chó của cô đấy.
Xã hội pháp trị coi trọng Alpha, coi trọng Omega, nhưng không chắc sẽ coi trọng Beta."
Nói rồi anh quay lưng rời đi.
Phía sau, Chu Sương đang hoảng sợ mà gào lên.
"Tao là Alpha! Tao là Alpha! Tần Hà Vũ, mày quay lại đây! Mày đã làm gì tao? Tao là Alpha! Alpha cao quý!"
Tần Hà Vũ không quan tâm lời gào thét của cô ta, lúc ra khỏi phòng bệnh còn gật đầu chào hỏi y tá đang bước trên hành lang.
Bên ngoài, trời vẫn đang trong xanh đầy tươi đẹp.
Thời gian đã là giờ nghỉ buổi sáng.
Anh đánh tay lái ô tô, đi mua trà sữa, lại ghé qua phim trường nơi Chu Sinh đang quay.
Cảnh quay hiện tại đang là một màn luyện tập giữa các đệ tử trong tộc.
Chu Sinh đứng giữa đoàn người, trên tay là chiếc kiếm gỗ, tập tung đòn chém.
Không biết đã quay bao lâu, trên người thanh niên đều là mồ hôi, bộ dạng mệt mỏi không thôi.
Khiến cho Tần Hà Vũ lòng đều đau.
Hoắc Thâm cùng Trương Nhật thấy Tần Hà Vũ, còn chưa kịp chào hỏi đã bị anh đưa chìa khoá để đi lấy trà sữa.
Lúc đạo diễn phát giác ra anh, Tần Hà Vũ đã đứng đó cả mười phút.
"Tần ảnh đế ghé thăm người thương sao?" Đạo diễn nhớ tin tức mấy hôm trước, bắt tay xong liền trêu ghẹo.
"Mọi người vất vả rồi." Tần Hà Vũ mỉm cười với đạo diễn.
"Tôi có mua ít trà sữa, hy vọng mọi