Cả Nước Đều Biết Tôi Rất Moe

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.

Cho đến tận cuối cùng, Ngu Uyên không nói bất kỳ một lời nào, cũng chẳng để ý đến Ngu An ho đến tê tâm liệt phế phía sau. Hắn mang theo Chử Thư Mặc đang đứng trong túi áo trước ngực, đưa cậu về lại ký túc xá.

Cấu tạo của căn cứ Andrew và Học viện về cơ bản là giống nhau, thiết kế của ký túc xá phù hợp với hình thể nhỏ bé của tộc Noelle, có thể chứa được rất nhiều người, vì vậy tòa nhà này thoạt nhìn rất lớn.

Nhưng cũng chỉ có một khu ký túc xá xây đặc biệt như vậy mà thôi, cho dù là căn cứ Andrew hay Học viện, các kiến trúc xung quanh, không biết có phải suy tính cho tộc Hồn thú và tộc Carl hay không mà kích thước là tỷ lệ bình thường.

Cũng chính vì vậy, khi Ngu Uyên đưa Chử Thư Mặc về ký túc xa, hắn căn bản chẳng cần thiết phải đi thang máy, chỉ cần hơi nâng cao tay lên là có thể đưa nhóc con bé bỏng nhà mình về đến cửa phòng.

Chử Thư Mặc được hắn đặt xuống hành lang, vẫn luôn ôm viên kẹo Bass bảo bối của mình, cậu quay đầu lại nhìn Ngu Uyên, cuối cùng vẫn chẳng nói gì, xoay người chạy đi. (MTLTH.dđlqđ)

“Ngu tổng.” Cùng lúc đó, A Trạch đi ra từ hành lang phía sau, đưa cho Ngu Uyên một tờ danh sách: “Đây là những cái tên mới sẽ tham gia giám định.”

“Ừ.” Ngu Uyên đáp, nhận lấy nhìn qua rồi thu lại. Hắn nhìn về nơi Chử Thư Mặc vừa biến mất, quay đầu đi.

Chử Thư Mặc một đường chạy như bay về ký túc xá, lúc gần mở cửa mới chợt nhớ ra gì đó, bước chân nhẹ nhàng hơn, cẩn thận từng ly từng tí xoay nắm cửa, lo đầu vào trong ngó nghiêng.

“Có ai không?” Một
tay nắm lấy nắm cửa, cậu ló đầu vào nhỏ nhẹ kêu một tiếng.

Mà khi cậu vừa dứt lời, bên trong có âm thanh vang lên, giống như thứ gì đó vừa nặng nề rơi trên mặt đất.

Trong đầu thoáng qua hình ảnh chiếc kính vỡ vụn, Chử Thư Mặc nhất thời căng thẳng, vội vàng tiến vào.

“Mắt Kính?” Vừa chạy vào đã thấy một bóng người cuộn tròn ngồi trong bóng tối, yên lặng ngẩn người. Chử Thư Mặc sững sờ, mau lẹ lại gần đỡ Mắt Kính.

“A, tiểu Mặc?” Mắt Kính bị lảo đảo đỡ dậy, nghiêng đầu nhìn, tốn gần nửa phút mới cúi đầu gọi tên, sau đó cứng ngắc giật giật khóe miệng: “Sao cậu lại ở đây? Không phải cậu phải đi thi à?”

Câu nói tràn đầy vô lực, ánh mắt cũng ảm đạm đi rất nhiều, nhìn thấy bộ dạng này của Mắt Kính, Chử Thư Mặc có chút khó chịu. (MTLTH.dđlqđ)

Lúc ở cùng Ngu Uyên, Chử Thư Mặc có thể nũng nịu với hắn, thậm chí còn có thể biến thành một đứa trẻ cái gì cũng không hiểu. Quãng đường hai người đi cùng nhau từ quá khứ đến hiện tại, còn trộn lẫn nhiều tâm tư tình cảm trong đó, cậu mới cam tâm vứt bỏ liêm sỉ để làm như vậy.

Nhưng khi ở cùng với những người bạn Noelle có hình thể tương đương, cho dù là Búp Bê hay Mắt Kính, cậu vẫn chỉ cho rằng chúng chỉ là những đứa trẻ, vì vậy không nhịn được mà yêu thương chúng như người lớn trong nhà.

Mấy đứa trẻ này, tuổi tác và hình thể rõ ràng không phải lớn, nhưng lại phải thừa nhận nhiều gánh nặng như vậy.

“Tôi


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện