Một trận tuyết rơi thật lâu cuối cùng cũng dừng lại.
Giang Mính vì chăm sóc Kỷ Tầm đã đẩy lùi một lượng lớn công việc ra phía sau, hiện tại không thể không trở lại xủ lý chính sự.
Kỷ Tầm sáng sớm tỉnh dậy không có nhìn thấy Giang Mính.
Cậu tự xuống giường rửa mặt ăn điểm tâm, ngồi trên xích đu ngoài hoa viên ngẩn người.
Cậu lừa Giang Mính, tuy rằng sinh bệnh lại thêm kỳ phát tình đem cậu hành hạ đến mơ mơ màng màng, mà mấy ngày đó cậu cũng không phải không hề ấn tượng.
Cậu nâng tay sờ sờ phía sau tuyến thể, mấy ngày nay làm sao cũng đều không nghĩ ra, rõ ràng có thể dùng phương thức bình thường để nhanh chóng qua kỳ phát tình, tại sao lão công phải cho mình tiêm thuốc ức chế?
Rõ ràng là kết hôn rồi, tại sao hắn đối với mình vẫn là dùng tử tế để đối xử?
Sáng sớm lúc uống thuốc, tầm mắt cậu đặt tại dòng hướng dẫn bên trên mấy hộp thuốc, bên trên viết rõ ràng chính là "Chỉ thích hợp với những Omega chưa bị ký hiệu".
Nói cách khác, cậu kết hôn rồi nhưng lại chưa có bị ký hiệu, người gọi là lão công lại chỉ có thể dựa vào vừa tiêm vừa uống thuốc vượt qua kỳ phát tình của Omega.
Nói ra đến kẻ ngốc cũng phải cười nhạo vài câu.
Cậu chuyển động nhẫn trên tay, tâm tình càng lúc càng lạc lõng.
Giang Mính là cảm thấy được cậu bị đụng hư đầu óc, mất đi ký ức liền xem ngư kẻ ngốc nghếch mà đối xử.
Kỷ Tầm cũng hi vọng chính mình thật sự ngốc một chút, như vậy cũng không đoán được sự tình làm người khổ sở khó chịu.
Giang Mính lúc về nhà đã là tám giờ tối, vừa vào cửa liền phát hiện Kỷ Tầm vẫn ngồi ở trước bàn ăn, thức ăn trên bàn đều không động, Trung thúc đã kêu người đem những thức ăn này hâm nóng lại.
"Sao muộn như vậy còn chưa ăn cơm? Hôm nay không có khẩu vị sao?"
"Không có, em muốn chờ anh về cùng ăn.
" Kỷ Tầm nói.
Chờ Giang Mính ngồi xuống, cậu mới cùng động đũa.
Trên bàn có món tôm mà Kỷ Tầm thích ăn nhất, Giang Mính gắp vài con vào bát của mình, chờ Kỷ Tầm tinh thần mất tập trung trở về cúi đầu liền nhìn thấy trong bát của mình nhiều hơn mấy con tôm đã lột sạch vỏ.
Cậu ngẩng đầu vừa vặn bị Giang Mính nhéo nhẹ mũi một cái.
"Làm sao mà vẫn rầu rĩ không vui?" Giang Mính quen tay liền nhanh dụ dỗ: "Chờ tôi hết bận liền cùng em.
Điều kiện gì cũng đều đáp ứng có được không?.
"
Kỷ Tầm tưởng thật nháy mắt hỏi: "Vậy em! em muốn ra ngoài chơi, được không ạ?.
"
"! " Giang Mính hỏi: "Làm sao đột nhiên muốn đi ra ngoài chơi?"
"Em ở trong nhà rất ngộp, rất buồn chán.
"
Kỷ Tầm từ khi tỉnh lại không hề rời đi nửa bước khỏi nhà, thế giới bên ngoài dáng dấp ra sao cậu đều không nhớ.
Giang Mính dừng lại động tác lột tôm, châm chước chốc lát nói: "Không được "
Bên ngoài tất cả mọi người đều đang tìm Kỷ Tầm, hắn không thể mạo hiểm như vậy.
Kỷ Tầm chiếm được câu trả lời này chỉ cúi đầu "Ồ" một tiếng, sau đó bắt đầu lấy đũa gắp từng hạt cơm.
Giang Mính nhìn ra cậu không vui, vỗ vỗ lưng Omega nói: "Chờ cơ thể em đều hồi phục, tôi liền mang Tiểu Tầm ra ngoài chơi có được hay không?"
Kỷ Tầm không nói lời nào chỉ gật gật đầu, sau đó gắp lên một con tôm lớn nhét vào trong miệng, cảm thấy được tôm lão công lột so với tôm thông thường ăn ngon hơn gấp trăm lần.
Nhưng là cậu lại cảm thấy khó nuốt xuống, cuống họng phát khô nước mắt đều sắp chảy ra.
Ăn xong cơm, Giang Mính liền trở về thư phòng, kế hoạch của hắn tiến hành được vài bước mấu chốt không thể phân tâm.
Kỷ Tầm tự mình trở về phòng ngủ, cậu rảnh rỗi liền đọc sách hoặc là xem phim Giang Mính đã tải về trước đó, cậu không thể lên mạng, không thể xem kênh truyền hình, lần đầu tiên nhận ra được chính mình ở bên cạnh lão công liền tựa hồ là không có tự do.
Cậu cứ như vậy ngủ quên mất khi tỉnh lại mặt trời đều nho cao chiếu tận mông.
Mặc quần áo tử tế ra phòng ngủ nghe thấy bên dưới lầu có tiếng nói của Giang Mính.
Hôm nay hắn không có đi công ty sao?
Kỷ Tầm tò mò đi tới bên hành lang hướng phía dưới phòng khách xem.
Giang Mính tựa hồ đang gặp khách hàng, cậu nhìn cái người xa lạ kia ngồi ở trên ghế sa lon, cậu chạy xuống mấy bậc thang lúc này mới nhìn thấy mặt người kia.
Đột nhiên cảm thấy được nhìn có chút quen mắt, phảng phất như mới gặp ngày hôm qua.
Cậu ngồi xổm ở trong góc tinh tế suy nghĩ lại một chút.
Tối hôm qua cậu xem phim bên trong phòng, người kia không phải là đóng vai nam chính đó sao?!
Kỷ Tầm xoa xoa mắt của chính mình, lúc xem phim trong đầu đều ấn tường người này, chính là nam minh tinh điện ảnh, tuy rằng cậu không có để ý tên của người này nhưng lại cảm thấy người này dưới ống kính và thực tại quả nhiên là đẹp mắt.
Cậu tự ti nghĩ một trăm Kỷ Tầm cũng không sánh nổi một chút của người kia.
Lão công khẳng định cũng nghĩ như vậy.
Kỷ Tầm nhìn thấy Giang Mính cùng cái người kia tán gẫu, hàn huyên hai câu liền có thể hài lòng cười rộ lên, đôi mắt cũng trước sau chỉ dừng ở trên người kia.
Kỷ Tầm nghe không rõ bọn họ nói chuyện gì liền ngồi xổm