Tiêu Nãi Tự qua miệng Trung thúc mới biết được Kỷ Tầm tối hôm qua bỏ nhà ra đi có liên quan tới hắn.
Hắn đến hỏi Giang Mính có thể hay không để cho hắn gặp mặt Kỷ Tầm một chút.
Giang Mính nhớ tới thái độ của Kỷ Tầm đối với Tiêu Nãi Tự, liền có chút không quyết định được, hắn thật vất vả mới đem Kỷ Tầm dụ dỗ được, cũng không dám lại chọc giận cậu.
Chủ nhân một gia đình vẫn là cong đuôi đến phòng ngủ hỏi ý của Kỷ Tầm.
Kỷ thiếu gia đồng ý, hoàn toàn bày làm ra một tư thế muốn gặp tình địch, muốn Giang Mính đem mái tóc ngủ loạn của chính mình chải kỹ.
Tiêu Nãi Tự thời điểm đẩy cửa vào phòng liền nhìn thấy Kỷ Tầm ngồi ở trên giường, hai chân nhỏ bị bao thành bánh chưng để lộ ra bên ngoài chăn, mặc trên người một bộ đồ ngủ in hình hoa văn, tóc hơi dài được buộc lên bằng chun, trong phòng có một cỗ hương sữa bò nhàn nhạt.
Hắn kỳ thực gặp qua Kỷ Tầm một lần, khi đó Kỷ Tầm tựa như vương tử, trên người mang theo một tia kiêu ngạo làm cho người khác phải ngại, hiển nhiên không phải ai cũng có thể tiếp cận.
Mà hiện tại cậu lại như một đứa trẻ con dáng dấp đơn độc tinh khiết dễ lừa dễ ức hiếp
Ngồi ở trên giường Kỷ thiếu gia nhìn thấy "tình địch" vào đếm, tuy rằng không nghĩ đến phải bày ra sắc mặt tốt, nhưng vẫn là vỗ vỗ mạn giường nói: "Anh ngồi ở đây đi."
Tiêu Nãi Tự cười nói tiếng cám ơn, sau đó liền ngồi xuống bên mạn giường.
Kỷ Tầm thấy hắn hành động chầm chậm, lúc ngồi xuống một cái tay chống nạnh đỡ eo, liền tận lực lưu ý bụng của hắn.
Kỳ thực không nhìn ra biến hóa gì, thế nhưng Giang Mính cùng cậu nói người đại minh tinh này có bảo bảo.
Cậu thật sự là rất hiếu kỳ, đôi mắt cũng không thể rời khỏi bụng của người kia.
"Nơi này, thật sự có một bảo bảo sao?"
Tiêu Nãi Tự không nghĩ tới hắn hỏi vấn đề thứ nhất lại là cái này, có chút ngoài ý muốn, nhưng là kiên trì trả lời: "Đúng nha đã bốn tháng rồi, bây giờ còn nhìn chưa ra."
"Tôi...tôi...tôi có thể sờ sờ sao?" Kỷ thiếu gia nóng lòng muốn thử liền cảm thấy thỉnh cầu của mình có chút quá phận.
"Có thể, nhưng bây giờ sờ không cảm thấy gì."
Tiêu Nãi Tự kéo tay Kỷ Tầm qua, nhẹ nhàng khoát lên bụng của mình.
Chỗ đó ngoại trừ nhiệt độ hơi cao hơn so với ở ngoài, không có bất kỳ chỗ đặc biệt.
Có thể Kỷ Tầm vẫn là thật hâm mộ: "Tôi cũng muốn nhanh có bảo bảo nha."
"Tại sao?" Tiêu Nãi Tự nhắc nhở cậu nói: "Hoài bảo bảo rất khổ cực."
"Tôi không sợ khổ cực." Kỷ Tầm nói: "Trong nhà quá buồn chán, nếu là có một cái bảo bảo nhỏ thì nó có thể chơi với tôi.
Hơn nữa lão công khẳng định cũng yêu thích nha."
"Tôi nghĩ, so với nắm giữ một cái bảo bảo, hắn càng yêu thích nhìn thấy cậu khỏe mạnh vui sướng."
"Hắn đem cậu giấu ở nhà tôi cũng không biết, cho nên ngày hôm qua lúc tôi tới hắn cũng không có mang cậu giới thiệu với tôi." Đại minh tinh duỗi ra một cái tay: "Xin chào cậu Kỷ Tầm, tôi gọi Tiêu Nãi Tự."
Kỷ Tầm do dự một chút cảm thấy có được nhiều thêm một người bạn so với một cái "tình địch" liền tốt hơn, lúc này mới đưa tay ra cùng hắn cầm: "Chào!"
"Vậy sau này chúng ta sẽ là bạn bè?"
"Ừm." Kỷ Tầm gật gật đầu, nói: "Anh là người đầu tiên sau khi mất trí muốn cùng tôi kết bạn."
"Lúc nào cậu buồn chán có thể gọi điện cho tôi.
Chúng ta có thể cùng nhau tán gẫu."
"Anh không bận sao?"
"Tôi hiện đang nghỉ phép dưỡng thai.
Giống như cậu, cũng bị nhốt ở trong nhà, không được ra cửa mấy lần." Đại minh tinh nói: "Cậu xem chúng ta có phải là đồng bệnh tương liên?"
Kỷ Tầm cười cười, cậu cảm thấy được cái này đại minh tinh này không giống như trong tưởng tượng đáng sợ như vậy, ngược lại còn là người rất dễ kết thân.
Giang Mính luôn luôn tại bên ngoài cửa chú ý động tĩnh trong phòng ngủ, chỉ lo Kỷ Tầm liền nháo loạn tính khí trẻ con muốn đánh nhau.
Hắn là trước tiên nên che chở người mang thai, hay là nên che chở tiểu tâm can của chính mình?
Nhưng mà tất cả gió êm sóng lặng.
Tiêu Nãi Tự thời điểm mở cửa đi ra trên mặt đều mang theo nụ cười.
Giang Mính liền vội vàng tiến lên hỏi: "Thế nào? Hai người nói chuyện gì? Không có cãi nhau đi?"
Đại minh tinh bật cười: "Cãi nhau làm cái gì? Tôi cùng Tiểu Tầm trò chuyện có thể vui vẻ.
Chúng ta bây giờ đã là bạn bè đó."
Giang Mính cảm thấy được khó mà tin nổi.
Phải biết Kỷ Tầm sau khi mất trí nhớ cơ hồ chỉ ỷ lại mỗi mình hắn, đối người khác đều khá là bài xích.
Trung thúc mỗi ngày tại trước mắt cậu lo lắng tới lui đều không ở trong lòng Kỷ Tầm chiếm được bao nhiêu hảo cảm.
Tiêu Nãi Tự lại chỉ cùng cậu hàn huyên hai giờ, đi ra liền nói Kỷ Tầm đã cùng hắn trở thành bạn bè.
"Tôi giúp anh giải thích sự tình ngày hôm qua, cậu ấy hiện tại hẳn là sẽ không lại coi tôi thành,...!Ân, hình dung như thế nào nhỉ" Đại minh tinh cười một cái nói: "Xem như tình địch."
Giang Mính thật không tiện nói: "Em ấy đối việc này vẫn luôn canh cánh trong lòng.
Bây giờ nói rõ ràng là tốt rồi."
"Này cũng không thể hoàn toàn xuất phát ở Kỷ Tầm, anh để người ta giấu ở nhà.
Chuyện gì cũng không để cho cậu ấy làm, nửa điểm tự do cũng không có, là người cũng phải suy nghĩ lung tung a." Đại minh tinh phân tích nói: "Anh ở công ty bận rộn nhiều việc, chính là đi sớm về trễ, lực chú ý của cậu ấy đều dồn vào trên người anh.
Cho cậu ấy nhiều hơn một chuts cảm giác an toàn.
Không thể lúc nào cũng khiến cậu ấy cô độc một mình.
Tiểu Tầm nói muốn sinh bảo bảo cũng chỉ là muốn có người cùng chơi đùa mà thôi."
Giang Mính nghiêm túc nghe liền khiêm tốn hỏi vấn đề: "Em ấy cảm thấy cô độc? Tôi phải làm sao a."
"Là anh nói cậu ấy dễ dụ giống như trẻ nhỏ a, tiểu hài tử mà, bỏ một chút tâm tư cậu ấy liền hài hòng.
Biết được anh có hay không để cậu ấy trong lòng."
Giang Mính chưa từng nói chuyện yêu đương.
Chưa từng đối xử tốt với ai thật lòng, hiện tại muốn làm vui vẻ người trong lòng cũng đều không có kinh nghiệm.
Được người khác nhắc nhở mới biết.
Tiêu Nãi Tự sau khi qua xem Kỷ Tầm liền