Kỷ Tầm được ba mẹ dẫn vào trong phòng bệnh.
Cậu còn có chút mơ hồ, chỉ biết là người trước mắt đều là người thân của mình, bởi vậy lúc nhìn đến lão nhân gia đang nằm trên giường bênh, một cách tự nhiên hô một tiếng: "Gia gia."
Kỷ lão gia căn bản bị bác sĩ cưỡng chế nằm trên giường nghỉ ngơi, trên mũi cpnf đeo một ống dưỡng khí, trên bàn tay cũng ghim châm.
Có thể từ ngoài cửa có động tĩnh, ông cũng nằm không yên, dưới sự trợ giúp của y tá đỡ ngồi dậy.
Nhìn thấy tôn tử bảo bối mất tích lâu ngày rụt rè đẩy mở của ra, hoàn hảo không chút tổn hại đứng ở trước mặt mình.
Ông còn tưởng rằng là chính mình hoa mắt, giơ tay lau mấy lần, mãi đến tận khi nghe đến âm thanh quen thuộc gọi đến, lão nhân gia mới tin chính mình không phải là nằm mơ, nước mắt cũng lập tức dâng lên lập tức trào ra.
"Là cháu ngoan của ta trở về thật sao?" Lão gia tử kích động đến đưa tay ra kéo Kỷ Tầm lại: "Đến gần chút, để chi gia gia nhìn cẩn thận."
Kỷ Tầm liền nghe lời nhanh chóng đến bên giường ngồi xuống, bé ngoan nắm chặt tay của ông lão, lại nghĩ tới Giang Mính nói, liền chủ động lại cẩn thận ôm lấy lão nhân, an ủi: "Là Tiểu Tầm trở lại, Tiểu Tầm đã để cho gia gia lo lắng."
Kỷ lão gia cao hứng tay run, nhưng có thể đem Kỷ Tầm ôm rất chặt, nói năng lộn xộn không biết phải nói gì, cuối cùng quá kích động đều ho lên.
Kỷ Tầm sợ hết hồn, ba mẹ Kỷ ở một bên cũng liền chạy tới quan tâm, một bên cũng nhấn vào nút kế bên giường ý đồ gọi bác sĩ đến xem.
Lão gia ho khan một hồi vung vung tay, thẳng thắn nói: "Ta không sao, ta chính là cao hứng, không cần gọi bác sĩ."
Lão nhân giơ tay máy dưỡng khí trên mũi kéo xuống, lau sạch sẽ nước mắt, tầm mắt rõ ràng, lúc này mới nhìn đứa cháu đích tôn cho cẩn thận.
Nhi tử cùng con dâu nói với lão nhân gia, Tiểu Tầm sau đầu bị thương, nhớ không rõ hết mọi chuyện, cũng đều lo lắng, nhanh chóng liên lạc bạn bè quen biết bên ngành y chuẩn bị trị liệu tốt nhất.
Trước mắt Kỷ Tầm rõ ràng là tiểu bảo bối béo trắng, không nhìn ra dáng dấp của người bệnh.
Tinh thần so với lúc trước kết hôn cũng muốn tốt hơn vài lần, ánh mắt sáng rỡ, hai má hồng nhuận, ngoại trừ tóc hơi dài, như trở nhành một đứa trẻ đáng yêu.
Gia gia đưa tay tay sờ sờ bảo bối tôn tử, mới phát giác được trên mặt cậu đã đầy đặn có chút thịt.
Kỷ lão gia khi còn trẻ đi rèn luyện ở quân đội ăn qua vị đắng, trên tay đều còn sót lại một ít vết chai, Kỷ Tầm chỉ cảm thấy có chút ngứa, nhưng cũng không trốn.
Lão gia rốt cục nở nụ cười: "Thật sự là bảo bối Tiểu Tầm của ta đã trở lại."
Kỷ Tầm nháy mắt, cũng hướng về phía gia gia cười rộ lên, sau đó cậu liền ôm ôm lưng vỗ vỗ một cái: "Gia gia phải vui vẻ bệnh mới có thể tốt lên, không cho khóc."
Lời này vừa nói, lão nhân gia viền mắt liền nóng lên, bên cạnh Kỷ mẹ cũng dựa vào trong lồng ngực chồng mình lén lút lau nước mắt.
Giang Mính ở ngoài phòng bệnh đợi đã lâu, Kỷ Tầm cùng người nhà của cậu đoàn tụ.
Giang Mính nghĩ chính mình cần phải cao hứng, hắn muốn để cho mình bật cười, nhưng cố như thế nào cũng không làm được.
Kỷ Tầm hiện tại không phải chỉ là bảo bối của mình hắn.
Ba tháng ngọt ngào như một cái phao lớn thaongs cái rốt cục vẫn là bị chính hắn đâm thủng.
Hắn thất vọng mất mác, cúi đầu nhìn bóng mình phóng đại dưới đất.
Cái bóng đen kia giống như sống thật nhảy ra cùng hắn nói: "Ngươi hối hận rồi."
Hắn xác thực hối hận rồi, nhưng hắn rõ ràng hơn, nếu như hôm nay hắn không làm ra sự lựa chọn này, ngày sau đến cả hối hận hắn cũng không thể.
Kỷ Tầm là hắn trộm được, giành được, một ngày nào đó là cũng phải rời đi.
Chỉ là ngày đó trong tưởng tượng của hắn đến quá nhanh, còn không phải là bị người khác phát hiện, mà là chính hắn cam tâm tình nguyện đem người đưa đi.
Hắn viện một cái cớ hoàn mỹ tạm thời để cho ba mẹ Kỷ Tầm tin chính mình, kỳ thực cũng giảo hoạt vì muốn chính mình tiếp tục để Kỷ Tầm ở lại bên người.
Giang Mính sợ, Kỷ Tầm liền như vậy đem hắn quên mất.
Như vậy từ đây hắn liền cô đơn một người, chỉ có thể một mình trông coi phòng hoa lan, dựa vào hồi ức để sưởi ấm.
Hiện tại bi quan tới tột đỉnh, cảm thấy được chính mình lập tức sẽ chết mất, cửa phòng bệnh bỗng nhiên mở.
Kỷ Tầm cười nhảy nhót đến bên người Giang Mính, lôi kéo tay hắn hướng vào trong phòng bệnh.
Giang Mính còn chưa phục hồi lại tinh thần, Kỷ thiếu gia đã hào phóng cùng người nhà chia sẽ bí mật nhỏ: "Đây là lão công của con!"
Trước kia biết rõ nội tình ba mẹ Kỷ coi như trấn định, Kỷ lão gia ngẩn người một chút, cảm thấy được chính mình cần phải hít một chút dưỡng khí.
Bên cạnh y tá lập tức thay giúp mang lên.
"Mọi người hẳn là biết a." Kỷ Tầm ôm cánh tay Giang Mính cười nói: "Hôn lễ của chúng con mặc dù chưa có tổ chức, nhưng mà quan hệ đã định rồi, con và lão công đều rất yêu nhau!"
Giang Mính đã bị ba đạo ánh mắt chất vấn nhìn đến cả người cứng ngắc, theo bản năng đứng người, so với Kỷ Tầm cao hơn nửa cái đầu.
Kỷ Tầm ngẩng đầu nhìn thẳng hắn, ngọt ngào liền mong đợi hỏi: "Có phải