Kỷ Tầm liền ngã đi vào trong mộng cảnh.
Bất đồng chính là, lần này giấc mộng hư huyễn lãng mạn.
Cậu rõ ràng quanh thân bị nước biển bao lấy, lại không một chút nào cảm thấy được khó chịu.
Mở mắt ra, tưởng chính mình rơi vào bên trong ngọc thạch, cậu có thể xuyên thấu qua nhìn long lanh ngoài khơi, nhìn thấy mặt trời, thậm chí có thể ở trong biển cảm nhận được nhiệt độ ấm áp.
Coi như là an nghỉ ở đây, cũng không cảm thấy có cái gì tiếc nuối.
Cậu nghĩ như vậy, liền dự định nhắm mắt lại ngủ một giấc.
Thời điểm tỉnh lại là cậu không còn nghĩ suy vấn đề gì nữa.
Nhưng vào lúc này, hải lý bình tĩnh bị đánh phá, có người xông vào nơi bí cảnh này, chưa được cậu đồng ý đã lao xuống, tự ý ôm lấy eo cậu, còn mưu toan đem cậu mang ra khỏi mặt nước biển.
Cậu trong tiềm thức, là không muốn.
Không biết tại sao, có chút sợ sợ thế giới bên ngoài.
Nhưng cậu không phản kháng được.
Khuỷu tay rắn chắc mạnh mẽ của người kia.
Cậu muốn nhúc nhích đều cảm thấy khó khăn.
Cậu liền như vậy tùy ý để mình bị vớt ra ngoài khơi, vừa lên khỏi mặt nước, mặt trời cực nóng cơ hồ như muốn nuốt chửng ý thức của cậu.
Trong mộng Kỷ Tầm nghĩ, e rằng chính mình là một con cá, vừa rời đi nước biển liền sẽ bị phơi nắng chết.
Cậu đều muốn lạc quan mà tiếp thu kết cục bi thảm.
Cố tình có người mưu toan muốn cứu lấy cậu.
Trong lòng cậu bị kìm, một lần so với một lần, có thể cậu vẫn là không cách nào hô hấp, không có cách nào mở mắt, ý thức giống như tảo biển phân tán đi, không bắt được, không rõ ràng.
Cậu thật muốn cùng người có ý đồ muốn cứu mình nói chuyện.
Tôi là một con cá, tôi chỉ có trở lại trong nước biển mới có thể sống.
Có thể cái người kia rất cố chấp, không biết qua bao lâu, dưới cái nhìn của cậu là phí công cứu chữa lại nổi lên hiệu quả.
Không khí trong nháy mắt tràn vào bên trong phổi, tim tựa hồ cũng sống lại, cậu thật giống như có thể nghe đến tiếng tim mình đập, rất yếu ớt.
Chốc chốc, mang theo nhịp điệu, như là bài hát ru con giống nhau.
Cậu liền muốn đang ngủ, lại lại nghe thấy có người kêu tên, người kia đang khóc, tựa hồ rất tuyệt vọng.
Kỷ Tầm ngại phiền, mà xem ở đối phương khóc cũng không có ý định trách cứ.
Con cá này, cách nước biển tựa hồ cũng có thể sống.
Cho nên cậu thử mở mắt ra, rất vất vả, dương quang như trước chói mắt, chói lại cậu tầm mắt mơ hồ.
Cậu chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy một người mơ hồ.
Cậu hấp háy mắt, thấy rõ một ít.
Người này cậu đã từng thấy, là tại cực kỳ lâu trước đây, khi đó hắn cũng còn rất nhỏ, cũng là cảnh tượng này.
Chỉ có điều, bên tay hắn, thiếu một chỉ rất có một con rùa nhỏ.
Con rùa đen kia, cũng không phải liền chạy về biể?
Kỷ Tầm nghĩ làm người thật khó, một cái con rùa nhỏ đều không bắt được.
Cậu nghĩ như vậy, liền đã ngủ.
Giang Mính còn chưa kịp vui vẻ, chỉ thấy Kỷ Tầm liền nghiêng đầu ngất đi, nước mắt rơi trước đó lại lần nữa chảy xuống.
Thiết bị cứu hộ ở hải đảo không tốt, Kỷ Triệu Đình gọi một cú điện thoại, phái máy bay trực thăng đến đây.
Kỷ Tầm rơi xuống biển hôn mê, thời gian nhanh chóng được đưa về bệnh viện tốt nhất.
Cấp cứu sau hai giờ cũng mở cửa đi ra, Giang Mính khi nghe đến bác sĩ nói ra bốn chứ "thoát khỏi nguy hiểm", đột nhiên banh một cái liền mới đứt đoạn mất.
Hai ngày hai đêm không có nghỉ ngơi thân thể rốt cục sụp đổ.
Kỷ Triệu Đình trước mắt đưa Kỷ Tầm tiến vào phòng săn sóc đặc biệt, quay người mới phát hiện Giang Mính đã ngã xuống đất.
Y phục trên người hắn vẫn là ẩm ướt, mang theo nước biển vị tanh mặn.
Bệnh viện Kỷ gia chưa bao giờ trụ người ngoài, Giang Mính là người đầu tiên nhận được đặc quyền này.
Thời điểm hắn tỉnh lại, bên người chỉ có Trang Dịch trông coi.
"Giang tiên sinh? Cậu đã tỉnh?"
Trang Dịch ấn chuông đầu giường.
"Muốn uống nước sao?"
Giang Mính liếc mắt nhìn hoàn cảnh xa lạ, mộng nhiên hỏi: "Đây là nơi nào?"
"Bệnh viện a" Trang Dịch nói.
"Tiểu Tầm đâu? Kỷ Tầm đâu?"
"Kỷ thiếu gia không có chuyện gì, là chính cậu đem cậu ấy từ trong biển cứu ra.
Cậu ấy không có chuyện gì." Trang Dịch đem một chén nước ấm đưa cho Giang Mính, nhắc nhở hắn nói.
Giang Mính không có tiếp nhận chén nước, mà là tự nhủ: "Đúng, tôi cứu em ấy lên, không có việc gì.
Tôi hiện tại liền đi xem em ấy.
Khụ khụ!"
Trang Dịch vội vã ngăn lại hành động xuống giường của hắn: "Giang tiên sinh, ngài hoàn đang phát sốt."
"Tôi muốn đi xác nhận em ấy không có chuyện gì!" Giang Mính sốt hai ngày, lại còn có sức lực bỏ tay Trang Dịch ra.
Nhưng mà chân của hắn mới vừa vừa chạm đất, cả người liền ngã xuống đất.
Bác sĩ điều trị chính vừa vặn mang theo y tá tiến vào.
Giang Mính đầu nặng nề, thân thể chưa bao giờ vô lực như vậy.
Hắn bị y tá nâng về trên giường, trên trán bị dán một cái miếng dán hạ sốt lành lạnh.
"Phát sốt cao hai ngày, vẫn là nên nằm ở trên giường đi." Bác sĩ nói: "Tôi còn là lần đầu tiên nhìn thấy một Alpha sống sờ sờ đem mình mêt ngã đấy.
Coi như Alpha thân thể cường tráng cũng không có thể hành hạ như thế đi? Người trẻ tuổi cũng nên yêu quý thân thể của chính mình."
Giang Mính thiết thực biết mình là ngã bệnh, mà cũng không để ý bản thân làm sao.
"Bác sĩ, Tiểu Tầm thế nào rồi? Em ấy cùng tôi ở cùng một nhà bệnh viện sao? Em ấy..."
"Cậu nói chính là tiểu thiếu gia?" Bác sĩ cười nói: "Tình huống của cậu ấy ổn định, rất nhanh sẽ tỉnh lại."
"Tôi có thể đi xem xem, xem em ấy không?"
"...!Cái này cần phải đi hỏi ý kiến của Kỷ lão tiên sinh.
Tôi không làm chủ được." Bác sĩ nói: "Cậu nghỉ ngơi thật tốt đi, bây giờ đứng cũng không vững, cũng đừng nghĩ đến xem cậu ấy, trước tiên bồi tốt thân thể của mình đi."
Bác sĩ nói phải, Giang Mính hiện tại bước đi đều lao lực, y tá xem quá nhiệt độ, vẫn là phát ra nhiệt.
Trang Dịch khi nhìn Giang Mính phát ra sốt cao hai ngày không lùi, hắn đều lo lắng Giang Mính liền bị thiêu đến phát ngốc.
Cho nên nhanh chóng khuyên hắn hảo hảo dưỡng bệnh, thân thể tốt mới có thể nói chuyện yêu đương.
Truyện Sắc
Giang Mính trên đời này đã không còn thân nhân, Trang Dịch là được hắn từ viện