Giang Mính bị hương thơm từ tin tức tố của cậu quấn lấy tâm tình, suýt nữa đối với Omega ngoan ngoãn làm ra hành động không chính đáng.
Không khí trong phòng đang rất tốt, vừa đúng lúc này, trong chăn bỗng nhiên truyền ra một trận âm thânh kêu "ục ục".
Kỷ Tầm lấy chăn che lại bụng nhỏ, thập phần thật không tiện nói: "Lão công, em...em giống có chút đói bụng."
Giang Mính bỗng nhiên hoàn hồn, liền nhanh chóng đứng lên nói: "Tôi gọi người đi chuẩn bị thức ăn mang đến, em cả ngày hôm qua đều không ăn cái gì, tất nhiên là đói bụng."
"Vậy anh cũng ăn cùng với em sao?" Kỷ Tầm từ trong chăn ngồi dậy, hai tay chặt chẽ lôi kéo quàn áo sau lưng Giang Mính: "Ừm...!anh có phải là lại muốn đi không?"
"Tôi không đi, tôi ở đây với em." Giang Mính nắm tay của Kỷ Tầm, nhìn thấy tóc của tiểu Omega vì ngủ mà rối loạn, liền không nhịn được giơ tay thay cậu vuốt chỉnh lại tóc tai, mấy chỏm tóc như không nghe lời mà vuốt không vào nếp được, Giang Mính thử mấy lần đều không được.
Kỷ Tầm đụng đụng vào chỏm tóc như ổ gà của mình, một bộ dang mới vừa tỉnh ngủ có chút ngốc manh, thoạt nhìn cũng rất muốn bắt nạt, Giang Mính không nhịn được nhẹ nhàng nặn nặn lấy mặt nhỏ của Omega, sau đó mới đi dặn dò người làm bữa ăn sáng, liền tìm một cái cái lược đến, đứng ở bên giường chuẩn bị thay Kỷ Tầm chải lại tóc đã hơi quá dài.
Kỷ Tầm bé ngoan mặc hắn hành động, tình cờ còn ngáp một cái, rõ ràng ngủ đã được lâu, nhưng vẫn là không có tinh thần gì.
Cậu nhàm chán đem tóc rơi xuống trước mũi thổi thổi bay lên: "Tóc tai quả thật hơi dài rồi."
Giang Mính cầm lấy đuôi tóc đen phía sau ót cậu, độ dài đã có thể tết thành một cái bím tóc nhỏ, chẳng trách vừa ngủ dậy liền biến thành ổ gà.
"Chờ em tốt lên một chút liền đi cắt lại tóc."
Kỷ Tầm tóc mái cũng dài, chải một cái liền chắn ngang tầm mắt cậu, Giang Mính tìm dây buộc lên chỏm tóc trước trán cậu, tóc được đều chỉnh cả mặt Kỷ Tầm liền khoan khái lên không ít.
Giang Mính đối tài lẻ của chính mình biểu thị rất hài lòng.
Ngã bệnh phải ăn kiêng, cơm nước mang lên đều thập phần thanh đạm, một bát cháo nhỏ, một đĩa rau, một cái trứng luộc, liền không còn gì nữa.
Người nhìn qua không hề muốn ăn.
Kỷ Tầm trong miệng nhạt cực kì, muốn ăn món có mùi vị, ý nghĩ này bị bác sĩ Lương vô tình bác bỏ.
Omega giống như thỏa hiệp cầm lấy muỗng, múc lên thìa cháu nhỏ nhìn không hề có mùi vị, bỗng nhiên nhíu mày "lạch cạch" thả xuống: "A, tay đau."
Giang Mính lập tức quan tâm hỏi: "Vết thương đau sao?"
Kỷ Tầm lắc đầu một cái, thả xuống muỗng nhỏ: "Cái thìa cháo này, nó...!nó quá nặng!"
"..."
"Ta muốn ăn mì sốt Zha Jiang Mian*." Kỷ Tầm vụng về nguỵ biện: "Ăn mì sợi liền không nặng."
***Món ăn của Bắc Kinh tên là "mì xào nước tương".
"..." Giang Mính nhìn bác sĩ Lương đứng bên cạnh một cái, dùng ánh mắt dò hỏi, nghe được bác sĩ thẳng thừng từ chối: "Không thể ăn mì sốt Zha Jiang Mian."
Giang Mính tự nói với mình không thể chiều theo thói quen của Kỷ Tầm, hắn lấy thìa múc một muỗng cháo: "Tôi đút em ăn, liền không nặng."
Kỷ Tầm tâm tư nhỏ bé không có được thỏa mãn, vẫn nhìn đến lão công vẫn nhiệt tình nhường cậu, vẫn là cố hết sức ăn hết chén cháo nhạt.
Giang Mính cũng sợ hắn ăn được không vui, cơm cùng đồ ăn đều là hắn đút tới, chờ ăn xong non nửa chén cháo, mới bắt đầu lột trứng luộc.
Ăn no được nửa bụng, Kỷ Tầm liền cao hứng nói: "Em không ăn lòng đỏ trứng."
"Em làm sao lại kén ăn giống như trẻ nhỏ?" Giang Mính đem lòng đỏ trứng toàn bộ bóc ra, lột ra một khối hoàn chỉnh đến một tia lòng đỏ trứng cũng không còn dính vào lòng trắng trứng mới đưa tới Kỷ Tầm, sau đó tiện tay đem lòng đỏ trứng bỏ vào miệng chính mình ăn.
Kỷ Tầm nhìn sắc trời tối ở bên ngoài, có chút phát sầu, một ngày trải qua quá nhanh, cậu hi vọng Giang Mính có thể vẫn luôn ở bên cạnh mình.
Hiện tại cậu tin tưởng Giang Mính là thật sự yêu thích mình, còn kết hôn rồi tại sao còn phân phòng ngủ, Kỷ Tầm suy nghĩ kỹ nguyên nhân!
Trước không có ngủ cùng nhau khẳng định là bởi vì cậu sinh bệnh không muốn đụng đến kim truyền nước, hắn không tiện ngủ ở bên người, hiện tại Kỷ Tầm cảm thấy được chính mình đã khôi phục rất khá, đương nhiên có thể ngủ chung rồi!
Vì vậy lòng trắng trứng không cắn mấy cái, vấn đề trước tiên bật thốt lên: "Anh đêm nay ngủ cùng em sao?"
"Khụ..." Giang Mính gian nan nuốt xuống lòng đỏ trứng có chút khô khốc, nghe được câu này thời điểm đột nhiên đem mình nghẹn lại.
Lương Duy bên cạnh lập tức đi lấy một chén nước, Giang Mính một hơi uống non nửa chén mới dừng lại.
Kỷ Tầm sợ đến nước mắt đều muốn chảy ra: "Anh làm sao vậy lão công?"
"Khụ khụ, không có chuyện gì" một cái lòng đỏ trứng đem hắn nghẹn đến đỏ mặt, Giang Mính nhiều lần hắng giọng xác nhận: "Em muốn cùng tôi ngủ chung sao?"
Kỷ Tầm không rõ hỏi ngược lại: "Chúng ta đều kết hôn rồi, chẳng lẽ không