Thật ra
sự lo lắng của bọn họ rất có lý, nhỡ may cục diện không khống chế được, giương
cung bạt kiếm, bất kể là đánh lên hay chạy trốn, tôi đều trở thành một gánh
nặng.
Tôi trở
về phòng thuốc, lập tức chổng mông vùi đầu vào một cái hòm lớn, lục tung lên
một lượt, tìm ra một cái hộp rất to. Bên trong để đầy những cung tên cứng, ám
tiễn tinh xảo, dao găm và ám khí bằng bạc tinh xảo. Tôi lấy ám tiễn ra, cẩn
thận kiểm tra một lần, các bộ phần cần phải tra dầu, những cái khác đều tốt.
Một năm
vừa qua Tiêu Huyên sưu tập cho tôi không ít sách vở, ngoại trừ sách y học còn
có một số sách về nghề mộc và máy móc. Những khi nhàn hạ, tôi thường dựa theo
sách vở và một ít tri thức hiện đại, làm ra mấy loại ám khí. Bởi vì chiến tranh
đều là đao thật thương thật, ngươi lùi ta tiến, những thứ ám khí này vẫn còn để
ở chỗ tôi, cũng không có ý định hiến cho Tiêu Huyên. Nay anh phải dấn thân vào
chỗ nguy hiểm, mấy thứ đạo cụ này cuối cùng cũng có chút ít tác dụng.
Tôi
dùng một ngày để điều chỉnh lại mấy loại công cụ này một lần, mài nhẵn, tra
dầu, sau đó phối thêm vài loại độc dược và mê dược, dùng những túi da nhỏ bằng
ngón tay cái để đựng riêng ra, rồi trình hết tới trước mặt Tiêu vương gia Tiêu
Huyên.
Tiêu
Huyên rất có con mắt đánh giá, vừa cầm lên cái ám tiễn kia đã yêu thích không
buông tay. Tôi đeo lên tay cho anh ấy, giải thích cách sử dụng, anh lập tức áp
dụng vào thực tế. Chỉ thấy anh ấy vừa phất tay, ba mũi tên nhỏ đầu bọc sắt bắn
ra, cạch cạch ba tiếng, gắn chặt lên ván cửa, mũi tên đâm thật sâu vào trong
gỗ.
Tiêu
Huyên khen ngợi: “Cừ thật!”
Tôi đắc
ý dào dạt: “Khoa học kỹ thuật phục vụ nhân loại.”
Tôi đặt
hết đống dược lên trên bàn, chỉ cho anh ấy công dụng của từng loại. Xong việc,
tôi có chút tiếc nuối: “Trong sách của sư phụ có viết cách nuôi cổ, em vẫn luôn
ngứa tay muốn nuôi một đôi, chỉ là bận quá nên đành hoãn lại. Chờ lúc rảnh rỗi
em nhất định sẽ nuôi, anh một con, em một con, sau này nếu anh dám làm chuyện
gì có lỗi với em, em thề sẽ khiến anh muốn sống không được, muốn chết không
xong…”
Lời còn
chưa dứt, gương mặt Tiêu Huyên đã vươn tới rất gần, cười vô cùng quỷ quái.
Tôi lắp
bắp: “Anh, anh, anh… làm… làm gì đấy?”
Anh
vươn hai tay ra ôm lấy đầu tôi, hôn chụt một cái vang dội lên mặt tôi.
“Tiểu
Hoa nhà chúng ta có khả năng như vậy, thưởng cho Tiểu Hoa một cái!”
Mặt tôi
ửng hồng. Sức lực của tên này thật ghê gớm, hôn thôi thì không nói làm gì, ngay
cả hàm răng cũng sử dụng, đúng là một con sói, dính hết nước miếng lên mặt tôi.
Tôi bất mãn đưa tay lên lau mặt.
Vừa lau
lập tức lau ra vấn đề, chẳng hiểu sao Tiêu Huyên lại nổi giận, ném đi mấy thứ
trong tay, bắt tôi lại, tức giận há miệng gặm cắn môi tôi.
Cho đến
khi anh buông ra, tôi đã đứng không vững nữa, mặt nóng đến mức có thể rán
trứng.
Tiêu
Huyên thỏa mãn cười, sờ sờ môi tôi, cái miệng ghé sát vào tai tôi: “Lần sau
không được lau những nơi ta từng hôn, nếu không…”
Anh
thổi một hơn, tôi rùng mình một cái, vùi đầu vào trong lòng anh.
Bốn
ngày sau, tôi theo Tiêu Huyên đi đàm phán. Mỗi người trong nhóm đều nghiêm
trang như chờ đón quân địch, chỉ có mình tôi là âm thầm hưng phấn như tham gia
đoàn du lịch.
Huyện
Nam Trúc là một nơi rất nhỏ, quán rượu kia quả thật đơn sơ, gió lạnh vù vù thổi
qua như đã được miêu tả - ước chừng chỉ chứa được khoảng ba mươi người thôi
chăng?
Chẳng
trách lại chọn chỗ này, có động tĩnh gì vừa nhìn là thấy.
Chủ
quán rượu là một ông chú có ria mép, toát ra vẻ thần bí của người trong giang
hồ. Binh lính đứng san sát trong quán mình, ông ta cũng chỉ thờ ơ gảy bàn tính
tính toán sổ sách.
Tiếp
đó, Triệu Sách tiên sinh đến muộn.
Tiêu
Huyên ngược lại không thấy có gì kỳ quái: “Cha hắn nên đặt tên cho hắn là Thủ
Thì mới đúng
(Thủ Thì: đúng giờ). Từ
khi ta quen hắn đến nay, đến trường, ăn uống, hội họp, thậm chí là tranh giành
nữ nhân, chưa có lần nào hắn không đến muộn. Lần này hắn đến đúng giờ mới là
đáng lo đấy.”
Tiêu vương
gia chậm rãi uống trà. Bên ngoài vang lên một giọng nam dễ nghe: “Mấy năm không
gặp, Yến vương vẫn mỏ nhọn, không chịu nhường ai như trước.”
Triệu
công tử nhẹ nhàng đi đến.
Thật sự
là nhẹ nhàng. Quần áo trắng, kim quan ngọc đái, dung mạo tuấn tú đoan chính,
đáng tiếc vẻ mặt quá mờ ảo, giống như còn chưa tỉnh ngủ. Người ta nói hắn là
tài tử vang danh thiên hạ, thế nhưng loại cảm giác nội tâm, văn nhã của tài tử
như trên người Tống Tử Kính, hắn lại hoàn toàn không có.
Người
như vậy cũng có thể bôn ba vạn dặm, thâm nhập vào quân địch để tới đàm phán?
Tiêu
Huyên toét miệng cười, đứng lên: “Lần này coi như không muộn quá lâu.” Sau đó,
anh quay đầu giải thích với tôi: “Có lần thi hội, người ta ăn xong hoa quả rồi
hắn mới đến.”
Anh ấy
vừa nói như vậy, anh mắt Triệu công tử đương nhiên dời sang tôi.
“Mẫn cô
nương?” Triệu công tử hành lễ với tôi: “Quả nhiên trăm nghe không bằng một
thấy.”
Lời này
vì sao cảm thấy không được tự nhiên?
Tôi
cười nhạt đáp lễ: “Nghe nói công tử không khỏe, vì vậy mới cùng vương gia tới
đây xem bệnh cho công tử.”
Triệu
Sách cười, khóe miệng còn có một chiếc má lúm đồng tiền nho nhỏ: “Vậy đành làm
phiền cô nương, tại hạ cảm tạ trước.”
Khách
khí xong, mấy quan văn quan võ theo phía sau Triệu Sách cũng đi vào. Chưa đợi
giới thiệu đã nghe Tiêu Huyên cười chào hỏi: “Vương đại nhân, Lưu đại nhân, Mã
tướng quân…” Quen biết tới hơn phân nửa.
Những
quan viên bị điểm danh đều cười rất miễn cưỡng, nhưng vì mặt mũi nên cũng phải
lễ phép đáp lời.
Hai bên
ngồi xuống, trà nóng, rượu ngon được bưng lên.
Kết quả
Triệu công tử há mồm kêu: “Đói bụng, mang cơm lên đi. Có gà Bát Bảo không?’
Ông chú
ria mép không khách khí: “Ở đây chỉ có trà và rượu.”
Triệu
Sách oán giận Tiêu Huyên: “Lão Lục ngươi cũng quá keo kiệt, không có thành ý
cũng phải hào phóng một chút chứ. Bị đám lão nhân kia ép tới đây đàm phán với
ngươi, ngay cả một miếng cơm cũng chưa kịp ăn.”
Đám lão
nhân kia đang đứng phía sau Triệu công tử, sắc mặt không được dễ nhìn cho lắm.
Tiêu
Huyên đẩy đĩa lạc tới trước mặt Triệu công tử: “Được rồi, được rồi. Lạc cũng là
lương thực đấy.”
Triệu
công tử không còn cách nào khác, đành bóc lạc ăn.
Tim tôi
tan vỡ. Đây là cuộc đàm phán tinh anh thành đàn, ngựa xe như nước, uy nghiêm
trang trọng, có ý nghĩa lịch sử như trong tưởng tượng của tôi sao?
Mắt
thấy một đĩa lạc đã thấy đáy, rượu đã châm hai vòng, trà cũng đã thêm một ấm,
hai bên vẫn chỉ nói mấy chuyện tào lao không đâu, nào là thời tiết không tệ,
nào là vụ mùa tốt, giá rượu tăng, lạc rang ngon miệng, đến các chuyện cơm áo
gạo tiền, đủ loại lời nói vô ích.
Tính
kiên nhẫn của Tiêu Huyên rất cao, vẫn cười cười như từ đầu tới giờ, Triệu công
tử cũng cà lơ phất phơ, giống như hoàn toàn quên mất mục đích ban đầu, ngược
lại, mấy vị quan văn râu bạc ở phía sau Triệu công tử lại vô cùng lo lắng. Bọn
họ đều là thân tín của Triệu đảng, trọng thần trong triều, nhiệm vụ đeo trên
vai trong lần đến đàm phán hòa bình này chỉ sợ chính là đốc thúc vị công tử
không có chút ý thức trách nhiệm này thực hiện chức trách của mình.
Vì vậy,
một ông già râu bạc không nhịn được nữa, tiến lại gần nhẹ giọng nói: “Hầu gia,
ngài xem…”
Triệu
Sách khó hiểu nhìn ông ta: “Xem cái gì?”
Lão
cười cứng nhắc: “Không phải là xem cái gì. Mà là, rượu ngài đã uống, lạc cũng
đã ăn, phải chăng nên…”
“Nên đi
rồi?”
Trên
mặt ông ta sắp không giữ được nụ cười nữa. Những người bên cạnh cũng không nhìn
nổi nữa, đi ra giúp ông ấy một tay.
“Hầu
gia, chuyện thừa tướng dặn trước khi đi, ngài cũng đừng quên.”
Triệu
Sách bực mình: “Trên đường đi các người suốt ngày lảm nhảm bên tai ta, có thể
quên được sao?”
Tiêu
Huyên chỉ nhàn nhạt cười, tao nhã nâng chén khẽ nhấp một ngụm rượu. Vẻ mặt
không phải châm chọc cũng không phải đồng tình, dửng dưng giống như cuộc tranh
chấp của đối phương không chút quan hệ với mình.
Trên
bàn đàm phán cũng là chiến trường.
Triệu
Sách gác đũa, nói với Tiêu Huyên: “Ta nhớ khi còn bé, khi chúng ta còn đang đi
học trong Thái Học viện, có một lần chúng ta tập bắn tên trên giáo trường, Phàn
tướng quân yêu cầu chúng ta bắn trúng hồng tâm cách bốn trăm mét. Chuyện đó vốn
rất đơn giản, ngươi luyện mãi cảm thấy nhàm chán, kêu gọi Tạ lão nhị và bọn
Tiểu Hàn cùng nhau bắn bia di động. Phàn tướng quân cười các ngươi tuổi còn quá
nhỏ, kéo không nổi đại cung chứ đừng nói đến chuyện bắn bia động xa như vậy.
Nhưng ngươi không phục, khăng khăng rằng mình có thể, vì vậy lập tức kéo cung
luyện tập. Hơn nửa tháng sau đó, ngươi vừa có thời gian rảnh là lại tới giáo
trường tập bắn cung, bất kể là trời nắng gay gắt, gió mặc gió, mưa mặc mưa. Cho
dù mồ hôi như mưa đổ, cho dù hai tay máu chảy đầm đìa, ngay cả Tạ lão nhị cũng
không đành lòng, tới khuyên ngươi, ngươi vẫn cắn răng không chịu ngừng. Những
ngày đó ta đều không nhớ rõ nữa, nhưng điều ta nhớ rõ ràng nhất là vẻ mặt khiếp
sợ của Phàn tướng quân khi ngươi đứng trước mặt ông ta, kéo cung bắn ba mũi tên
liên tiếp, ba mũi tên trúng ba tấm bia di động. Ha ha, ông ta vốn muốn đả kích
ngươi, còn cố ý sai người chỉnh tốc độ của bia nhanh hơn.”
Tiêu Huyên
cười khẽ: “Đó là những chuyện khi tuổi trẻ ngạo mạn, liều lĩnh kích động, ngươi
còn nhắc lại làm gì?”
Triệu
Sách nói: “Ta chỉ muốn nói là, ta biết tính cách của ngươi, một khi ngươi đã
nhận định mục tiêu, chưa đạt được mục đích sẽ không bỏ cuộc.”
Quan
viên phía sau anh ta đều biến đổi sắc mặt. Bầu không khí ở hiện trường nhất
thời căng thẳng.
Tôi
phát hiện Tống Tử Kính âm thầm dịch chuyển về phía trước nửa bước, vừa khéo
tách tôi ra khỏi một võ tướng của đối phương.
Tiêu
Huyên buông chén rượu, gương mặt tuấn tú lãng tử chỉ có một vẻ hiền hòa, giống
như thật sự đang uống rượu ôn chuyện với bạn tốt thời niên thiếu.
Cũng
chính vì là bạn tốt nên không cần nói nhiều, hai bên đều hiểu ý nghĩ trong lòng
nhau, cái gọi là đàm phán tự nhiên biến thành một trò khôi hài nho nhỏ trong
những thủ đoạn chính trị, thành một cơ hội trao đổi tin tức giữa hai người.
Vốn
chẳng có gì để đàm phán, anh ấy sẽ không vì mấy câu chuyện cũ mà thay đổi ý
định ban đầu, Triệu Sách cũng sẽ không dùng tiền tài hay tên tuổi để mê hoặc và
mua chuộc. Một bên là người có dã tâm báo thù bừng bừng, một bên là thư sinh
thanh cao ngay thẳng, đều có một sự khí khái đến chết cũng không chịu uốn cong
của chính mình.
“A
Sách, vẫn là ngươi hiểu ta.” Tiêu Huyên cười thản nhiên: “Ngươi phóng tầm mắt
nhìn khắp Đại Tề hôm nay, tham quan đầy rẫy, làm nhục hạ dân; tổ chức chồng
chéo, ngồi không ăn bám. Nay lại có Triệu đảng lộng quyền, trên lừa dối bệ hạ,
dưới dối gạt bách tính. Ta là con cháu Tiêu gia, từ nhỏ đã hưởng bổng lộc, được
bánh tính phụng dưỡng, nay thấy tình cảnh thế này mà vẫn nhàn nhã dạo chơi sơn
thủy, ta không chỉ bất trung với bệ hạ, thân là thần tử mà không chia sẻ buồn
phiền với bệ hạ; mà còn là bất nghĩa với nhân dân trong thiên hạ, thấy bách
tính trong cảnh nước sôi lửa bỏng mà nhắm mắt làm ngơ.”
Vẻ mặt
Triệu Sách nghiêm trang, lại không nói được một lời, cũng không có cách nào
phản bác.
Quan
viên phía sau Triệu Sách đã không kiềm chế được nữa: “Hầu gia! Thừa tướng dặn
dò…”
“Các
ngươi là thuyết khách hay ta là thuyết khách?” Ngữ điệu của Triệu Sách vẫn nhẹ
như trước, thế nhưng đã có một sức nặng khó nói thành lời, lập tức khiến những
người phía sau ngậm miệng.
“Cha
cũng thật là, biết rõ chuyện không thành được còn cố ép ta đi làm. Vội vàng
tới, mất mặt trở về, chẳng phải tự đem mình làm trò cười hay sao? Uổng phí
danh
tiếng Đông Tề tài tử của ta, mặt mũi mấy đời đều mất hết.”
Không
biết mấy đời nhà họ Triệu ở kinh thành bị điểm danh có hắt xì một cái hay
không. Nhưng Triệu công tử hiển nhiên không để ý đến chuyện này, tiếp tục nói:
“Ta mang họ Triệu, tất cả những gì ta làm đương nhiên sẽ không thẹn với công
dưỡng dục của cha mẹ. Triệu gia là phúc hay là nghiệt, ta đương nhiên cũng gánh
chịu tất cả, tuyệt đối không chối từ. Còn lão Lục, ngươi cũng có lập trường và
trách nhiệm của ngươi. Ngươi trảm gian trừ ác, bảo vệ quốc gia, ta hiếu thuận
với cha mẹ, bảo vệ người trong dòng tộc, những việc đó đều là những việc chúng
ta phải làm. Ngươi không lĩnh hội được cái khó của ta, ta cũng không thể thuận
theo sự lựa chọn của ngươi. Hai chúng ta đều không thể chỉ trích, cũng không
nên cưỡng cầu, đợi đến thời khắc cuối cùng, đều có số phận an bài.”
Tiêu
Huyên vẫn không nói gì, mi mắt buông xuống, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng tôi nhìn thấy
bàn tay nắm chén rượu của anh ấy run run.
Bạn tốt
khí phách tương đồng, tâm ý hòa hợp, cuối cùng vẫn phải đứng ở hai phía khác
nhau, thậm chí tương lai còn có thể không tránh được chuyện vung đao chém giết.
Ai cũng không muốn, nhưng đây là cái giá phải trả. Là cái giá phải trả cho cái
gọi là quân lâm thiên hạ, tạo dựng sự nghiệp, tiếu ngạo giang hồ, là cái giá
tất nhiên phải trả nếu muốn bước tới vị trí quyền lực tập trung tối cao kia.
Hiển
nhiên Triệu Sách không phải người thân đầu tiên rời anh mà đi, cũng sẽ không
phải người cuối cùng. Đương nhiên Tiêu Huyên cũng đã sớm chuẩn bị tâm lý để
tiếp nhận một lần lại một lần ly biệt, mỗi người một ngả, âm dương chia cách,
anh đang đòi lại sự bồi thường cho những cái đã mất, cũng hiểu đạo lý có mất mới
có được vô cùng rõ ràng. Chỉ là, trái tim anh, trong những lần người thân, bạn
bè lướt qua này, sẽ trở nên cứng rắn, trở nên giá lạnh, trở nên chết lặng.
Mà đối
mặt với những tổn thương không thể trốn tránh như thế, tôi có thể làm gì?
Tôi có
thể bước tới, trao cho anh một vòng tay; tôi có thể làm bạn bên cạnh anh, giúp
anh vượt qua những đau đớn, thế nhưng tôi lại không có cách nào kéo anh ra khỏi
con đường đó. Tôi chỉ có thể nhìn anh đi từng bước lên ngôi vị chí tôn, nơi
muôn người hướng tới, giống như tất cả mọi người, ngẩng đầu nhìn về phía anh,
nương nhờ vào anh, vất bỏ bản thân?
Triệu
Sách đã đứng lên, không thèm để ý đến những quan văn sắc mặt trắng bệch như sắp
ngất xỉu, xoay người định bỏ đi. Tiêu Huyên vẫn ngồi yên, không nhúc nhích, trong
tay còn nắm chặt chén rượu đã trống rỗng từ lâu.
“Công
tử không dám, vậy ta thay công tử hành sự!” Một võ tướng bỗng bộc phát, rút
trường kiếm, nhảy ra, đâm tới.
Kiếm
của hắn còn chưa tới gần Tiêu Huyên đã bị một sức mạnh từ bên cạnh đánh bật ra,
kêu lên thảm thiết, dùng tay che ngực.
Tất cả
mọi người đều bị biến cố này làm hoảng sợ, thị vệ hai bên đồng loạt rút kiếm
ra, nhưng còn chưa rõ tình hình nên không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Tống Tử
Kính thản nhiên thu tay, ám tiễn bị ống tay áo rộng che dấu trong nháy mắt.
Thân hình hoàn toàn chắn trước mặt tôi.
“Đều
không được cử động!” Tiêu Huyên hét lớn một tiếng, buông chén rượu, đứng lên.
Trên gương mặt tuấn tú, cương nghị của anh là một vẻ kiên quyết, uy nghiêm, lập
tức khiến nhân mã hai bên cứng người vì sợ.
Triệu
Sách cười, không sợ hãi cũng không tức giận: “Võ công của Tống tiên sinh thật
là tốt. Triệu mỗ cùng tiên sinh được thế nhân xưng là tài tử nổi danh, hôm nay
so ra mới cảm thấy tài sơ học thiển, thật đáng xấu hổ.”
Tống Tử
Kính chỉ khách khí gật đầu, không hề lên tiếng.
Triệu
công tử quay về phía Tiêu Huyên. Tiêu Huyên cười nhạt với anh ta, thật ra có
rất nhiều chuyện khó nói hết.
“Ngươi
đi như vậy, làm thế nào báo cáo kết quả với cha và bác ngươi?”
Triệu
Sách bình chân như vại: “Ta đã nói từ lâu, khoai tây không khắc được thành
ngọc, cùng lắm thì phái ta tới nơi nào đó xa xôi, làm Hầu gia thảnh thơi là
được rồi, cũng đỡ phải nhìn ngươi xua binh Nam hạ, nhìn con dân Đại Tề chém
giết lẫn nhau.”
Sắc mặt
Tiêu Huyên tối sầm lại.
Ngược
lại, tôi mới là người không nhịn được lẩm bẩm: “Trừ ngoại trước phải an nội.”
Những
lời này của tôi cực nhỏ, gần như chỉ nhếch mép nói ra. Dù sao, một cô gái như
tôi ở trong trường hợp thế này cũng không dám thô lỗ. Tiếp đó, ánh mắt Triệu
Sách chuyển về phía tôi, làm tôi sợ đến mức sau lưng toát ra một tầng mồ hôi
lạnh.
Chỉ
nghe thấy Triệu Sách nói với Tiêu Huyên: “Lão đầu nhà ta vốn muốn ta nói với
ngươi, nếu ngươi chịu thu binh, không chỉ tặng ngươi một nửa giang sơn làm
vương làm tướng, còn trả lại Tần Phỉ Hoa cho ngươi. Nhưng ta thấy, chiêu này
hoàn toàn không dùng được rồi.”
Lời này
của hắn rất chói tai, tôi đang từ sợ hãi chột dạ lập tức biến thành oán hận.
Nụ cười
trên mặt Tiêu Huyên thoáng tan đi, nhưng vẫn bình tĩnh như trước, anh nói: “Phỉ
Hoa, dĩ nhiên ta sẽ không bỏ mặc, thế nhưng, nếu ta đã bỏ thứ gì, ta sẽ không
lưu luyến nữa.”
Sắc mặt
Triệu Sách cũng tối sầm theo.
Anh ta
mượn danh bạn cũ, dựa vào chút tình cảm xưa kia nói những lời có vẻ chân thành
với Tiêu Huyên, thật ra lại là ngầm chế giễu, chỉ trích, dạy dỗ. Tiêu Huyên là
một người nặng tình cũ, hơn nữa vốn đang chiếm thế thượng phong, đương nhiên dễ
dàng khoan nhượng trong lời nói. Nhưng một người dù có tốt tính đến đâu cũng có
giới hạn, cuối cùng Tiêu Huyên cũng cảm thấy trong lòng không thoải mái.
Người
vừa rồi bị Tống Tử Kính đánh bay đang rên rỉ, được người khác đỡ, tôi lại nhớ
tới mục đích tôi đến đây hôm nay.
Tôi hỏi
Tống Tử Kính: “Thế này rồi, còn cần tôi xem bệnh cho hắn nữa không?”
“Xem!
Sao lại không xem?” Người trả lời tôi là Tiêu Huyên, anh cười một tiếng âm
hiểm: “Đây cũng là một phần tâm ý của ta. Triệu công tử, mời để vị nữ đại phu
này của ta bắt mạch đi.”
“Hầu
gia, không được.” Một lão già râu bạc ngăn cản: “Cẩn thận Yến đảng giở trò.”
Triệu
Sách nhìn tôi cười: “Người khác thì không nói, vị cô nương này hiển nhiên không
biết võ. Yến vương mang nàng tới đây đã đủ thể hiện thành ý rồi. Đến đây đi.”
Thế
nhưng chỗ này không tiện để xem bệnh. Cuối cùng, tôi, ngoài ra còn có Tống Tử
Kính đi cùng, cùng Triệu công tử tới chỗ bọn họ nghỉ chân.
Triệu
Sách có chút võ công, thoải mái để tôi xem mạch cho mình.
Dưới
ánh mắt giết người của một đám ông chú sốt ruột bảo vệ chủ nhân, tôi thò tay
tới, cố gắng bỏ qua những suy nghĩ vớ vẩn trong đầu, chuyên tâm bắt mạch.
Mạch
đập của Triệu công tử cô cùng mạnh mẽ, nói lên sức sống mãnh liệt và trạng thái
hoàn hảo của anh ta. Vốn là một thanh niên hơn hai mươi tuổi, không hút thuốc,
không rượu chè, không miệt mài quá độ, ngoại trừ bẩm sinh có bệnh, có ai không
sức sống dồi dào. Bệnh ở chỗ nào?
Tôi làm
hết trách nhiệm, hỏi: “Công tử khó chịu ở đâu?”
Kết
quả, Triệu Sách chỉ chờ một câu nói này của tôi là kể lể ra hết tuồn tuột.
“Một
đường tới đây luôn khó chịu. Đầu tiên là ngứa ngoài da, khi gãi rất dễ xước da,
vừa ngứa vừa đau; sau đó là ho khan, hắt xì, nhưng không chảy nước mũi; tiếp đó
là đau đầu, sáng chiều đều đau; còn nữa, các khớp xương đều mất sự linh hoạt,
động tác mạnh một chút là kêu lên răng rắc. Đại phu ta đưa tới hay những đại
phu ta tìm tới mỗi người nói một kiểu, nhưng chưa có ai trị khỏi!”
Tôi
nhìn anh ta méo miệng kể lể, ngón tay còn để trên cổ tay anh ta đột nhiên cào
một đường.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com