Ngay khi Lâm Tuyết quay về Lăng phủ, cô đã cảm thấy trong căn nhà trở nên vô cùng u ám.
Lăng Vũ Trạch ngồi trên ghế sô pha, cả người đều bị mây mù che phủ.
Nhếch môi bằng giọng nói lạnh lùng.
"Sao em không nghe lời anh? Tại sao em vẫn đến gặp tên họ Cố đó?"
Lâm Tuyết sửng sốt một chút, sau đó nhẹ nhàng mỉm cười.
"Tôi đi gặp ai mắc gì đến anh? Chính anh ở bên ngoài cũng có tiểu tam đó thôi."
Lâm Tuyết không ngờ cô vừa nói xong lời này thì Lăng Vũ Trạch đột nhiên đứng dậy và lao thẳng về phía cô.
"Lâm Tuyết, nếu như em vì nghĩ anh bên ngoài có tình nhân nên mới đi tìm hắn ta, vậy anh nói cho em biết, anh không có nhân tình.
Từ đầu đến cuối, anh chỉ ngủ với một mình em."
"Anh đang nói đùa à?" - Lâm Tuyết đương nhiên không tin.
Cô không hề có bị mù, cô nhìn thấy rõ ràng mối quan hệ giữa bọn họ thật sự mập mờ.
"Em muốn anh phải làm gì để em có thể tin anh."
Lăng Vũ Trạch sốt ruột nắm lấy vai Lâm Tuyết.
"Đừng qua lại với Cố Ninh, đừng khiêu khích Tống Tử Hân nữa, Lâm Tuyết em không thể nghe lời anh như trước được sao?"
Những lời gần như gầm lên phát ra từ giữa đôi môi mỏng gợi cảm.
Lâm Tuyết cười lạnh phá vỡ không khí yên tĩnh, đẩy bàn tay đang nắm chặt của Lăng Vũ Trạch ra.
"Anh cũng nói đó là việc của trước kia phải không, tình cảm của tôi dành cho anh sẽ không bao giờ quay trở lại quá khứ.
Lăng Vũ Trạch, anh muốn tôi tin anh? anh nói đi làm sao tôi có thể tin anh được? Mấy năm ở bên nhau, anh có lúc nào tin tưởng tôi chưa?"
Lâm Tuyết quay người muốn rời đi, nhưng Lăng Vũ Trạch lại giữ tay cô lại, đôi mắt đỏ hoe.
"Theo anh đến một nơi."
"Tôi không muốn đi."
"Lâm Tuyết…"
"Nhiều nhất là nữa tháng sau, tôi và anh sẽ ly hôn."
"...."
Sự quyết tâm của Lâm Tuyết lúc này giống với sự lạnh lùng của Lăng Vũ Trạch đối với cô.
Đến bây giờ anh mới nhận ra điều đau đớn nhất không phải là tình yêu thầm kín không thể nói mà chính là bị người mình yêu phản kháng và thờ ơ.
Lăng Vũ Trạch cảm thấy gần như bị Lâm Tuyết làm cho phát điên, đặc biệt là khi anh nhìn thấy bản thỏa thuận ly hôn mà Lâm Tuyết nhờ người mang đến cho anh khi anh đang ở Lăng thị.
Lời cô ấy nói là sự thật, cô ây đã từ bỏ anh.
Nhưng anh không cách nào tiếp nhận được.
Cả thế giới biết Lâm Tuyết yêu Lăng Vũ Trạch mê muội, nhưng không ai biết anh yêu cô đến mức nào.
Tình yêu của anh giống như sợi dây ẩn sâu trong đêm tối, khi nhìn thấy ánh sáng liền lập tức úa tàn.
Lâm Tuyết chính là mặt trời ấm áp của anh, nhung tình yêu anh dành cho cô chỉ là một bí mật đau đớn.
Thứ bảy, trung tâm thương mại lớn nhất Hải Sơn đã tập hợp một biển người hâm mộ để ủng hộ Tống Tử Hân.
Mức độ nổi tiếng của Tống Tử Hân có phần bị ảnh hưởng bởi tin tức tình cảm với Lăng Vũ Trạch, nhưng với tư cách là ảnh hậu Hoa Vương, lượng người hâm mộ của cô vẫn rất lớn.
Tống Tử Hân đang ngồi trong phòng thay đồ, cầm điện thoại di động vui vẻ xem buổi phát sóng trực tiếp của buổi fanmeeting.
Các phương tiện truyền thông đều hướng máy quay về phía sân khấu, chờ đợi sự xuất hiện của Tống Tử Hân.
"Cạch"
Tiếng mở cửa phòng vang lên, Bạch Vân Đình bước vào với nét mặt bất an.
"Tử Hân, tớ nhìn thấy Lâm Tuyết."
Nụ cười trên mặt Tống Tử Hân cứng đờ, đôi mắt quyến rũ trong gương hiện lên vẻ dữ tợn.
"Tử Hân, cô ta nhất định biết hôm nay cậu có hoạt động nên đến đây phá đám." - Bạch Vân Đình hoảng hốt nói.
Tống Tử Hân đột ngột đứng lên, vẻ mặt u ám.
"Lâm Tuyết, con khốn này! Tôi vốn muốn sự kiện kết thúc mới dạy dỗ cô ta một bài học.
Nếu cô ta nhất định tiến vào họng súng, tôi sẽ thành toàn cho cô ta tìm đến cái chết."
Nhìn thấy ánh mắt hưng hăng của Tống Tử Hâ, Bạch Vân Đình nuốt khan:"Tử Hân, cậu định làm gì?"
Lâm Tuyết vốn định đến gần phòng thay đồ nhưng vì có nhân viên bảo vệ nên cô phải đứng ở phía xa.
Mấy phút sau, Lâm Tuyết nhìn thấy Tống Tử Hân mặc một bộ váy sang trọng quý phái bước ra ngoài.
Đôi mắt sắc bén của Tống Tử Hân liếc nhìn Lâm Tuyết.
Lâm Tuyết tự nhiên nhìn Tống Tử Hân, chỉ nhìn nhau, Lâm