Sau cơn mưa trời lại sáng, những đám mây trắng bay tinh lơ lửng trên bầu trời trong xanh.
Lâm Tuyết thức giấc trong vòng tay ấm áp của Lăng Vũ Trạch, cô mở mắt ra và nhìn thấy khuôn mặt mà cô đã yêu sâu sắc suốt mười năm.
Trước kia Lâm Tuyết đã nhiều lần mơ tưởng đến việc mỗi đêm nằm trong vòng tay ấm áp của Lăng Vũ ngủ say, mỗi buổi sáng mở mắt đều sẽ nhìn thấy anh đầu tiên, cô chưa bao giờ dám nghĩ rằng giờ đây giấc mơ xa hoa của cô đã trở thành sự thật.
Nhưng mà, Lâm Tuyết vẫn có một nút thắt trong lòng, nút thắt này có lẽ cả đời cũng không thể giải quyết…
Buổi tối, Lâm Tuyết uống chén canh bổ của dì Trương mang đến dưới ánh mắt dịu dàng của Lăng Vũ Trạch.
Lúc này cô cảm nhận bát canh bổ dưỡng này lại thật ngon, còn anh lại thật quan tâm đến cô.
Lâm Tuyết cảm thấy hai mắt cay cay, nếu chuyện này xảy ra trước thì tốt biết bao nhiêu.
Con của cô và anh sẽ không mất và cô cũng sẽ không bị vô sinh.
"Em lại nghĩ về việc đứa bé phải không?"
Lăng Vũ Trạch nhìn ra tâm tư của cô, đưa tay nắm lấy tay cô.
"Anh xin lỗi, Tiểu Tuyết… là anh hại chết con của chúng ta, cũng là anh hại em."
"Không, chuyện không liên quan đến anh.
Là do Tống Tử Hân quá xảo quyệt và cũng không ngờ Cố Ninh lại là người của cô ta."
Lâm Tuyết nhẹ nhàng thở ra, trên gương mặt nở ra một nụ cười nhẹ.
"Vũ Trạch, tất cả chuyện này đều đã qua rồi.
Em biết người mà anh luôn yêu thương chính là em, em đã mãn nguyện rồi.
Tống Tử Hân sẽ bị trừng trị nghiêm minh, con chúng ta sẽ yên nghỉ."
"Tuyết nhi.."
Lăng Vũ Trạch nhìn Lâm Tuyết với ánh mắt đau khổ, anh cảm thấy áy náy và có lỗi khi để mất đi con của anh và cô.
Vì cái sự thật giả dối của Tống Tử Hân, anh hận người phụ nữ mà anh yêu nhiều năm như vậy, khiến cô tổn thương về tinh thần và cả thể xác, không lời xin lỗi nào có thể bù đắp được, anh chỉ muốn dùng hết phần đời còn lại để yêu thương và chiều chuộng cô.
Lâm Tuyết thật ra rất để ý về việc bọn họ không thể có con, cho nên tinh thần của cô không thể vực dậy trong nhiều ngày liền.
Lăng Vũ Trạch nhìn cô như vậy, bản thân vừa tự trách lại càng đau lòng.
"Tuyết nhi, hay chúng ta nhận nuôi một đứa bé?"
Buổi tối, Lăng Vũ Trạch ôm Lâm Tuyết vào trong lòng và đưa ra một đề nghị.
"Em thích con trai hay con gái, chỉ cần em thích thì anh đều thích."
Giọng nói nhẹ nhàng và êm ái bên tai, trái tim Lâm Tuyết thắt lại, cảm nhận được tình yêu mà Lăng Vũ Trạch dành cho cô.
"Tuyết nhi, em thấy sao?"
"Cảm ơn anh, Vũ Trạch."
Lâm Tuyết nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh, trong lòng vô cùng xúc động.
"Em hiểu tâm ý của anh.
Nhưng mà nếu như có thể, em vẫn hy vọng chúng ta có thể có được đứa bé của anh và em."
Trong mắt Lâm Tuyết tràn đầy sự hy vọng.
"Được, vậy chúng ta sẽ sinh con.
Thế giới rộng lớn như vậy, anh tin sẽ có bác sĩ có thể chữa trị cho em và chúng ta sẽ lại có một đứa bé cho riêng mình."
"Ừm."
Lâm Tuyết ôm chặt lấy Lăng Vũ Trạch đầy phấn khích.
"Vậy chúng ta nên làm bước đầu tiên trước đúng không?"
Lăng Vũ Trạch chống tay lên, đè ép Lâm Tuyết dưới thân, nhìn cô bằng ánh mắt độn.g tình, thanh âm khàn khàn gợi cảm.
"Tuyết nhi…anh yêu em."
Gương mặt Lâm Tuyết đỏ ửng, cô đưa tay ôm lấy cổ Lăng Vũ Trạch mỉm cười:"Vũ Trạch, em yêu anh."
Đôi môi mỏng mềm mại hôn lên bờ môi cô, bàn tay tham lam cởi chiếc váy ngủ mỏng manh, tất cả vẻ đẹp hoàn mỹ mê người của cô lộ ra dưới thân anh.
Bàn tay Lâm Tuyết cũng không thụ động, cô đưa tay đến khóa quần Lăng Vũ Trạch, nhanh tay mở ra.
Sự chủ động này của cô, khiến Lăng Vũ Trạch vươn lên căng cứng bên trong, mãnh thú phát điên muốn tự do.
Đầu lưỡi ấm áp liế/m láp trên đầu ng.ực mẫn cảm, mút lấy như một đứa trẻ muốn sữa mẹ khiến toàn thân cô run lên nhạy cảm.
Chỉ như vậy thôi đã khiến đôi môi cô phát ra tiếng rê.n rỉ.
Lăng Vũ Trạch không chút vội vàng, muốn những thời gian thân mật này khiến cô thoải mái nhất mà quên đi muộn phiền, cũng muốn cuộc làm t.ình này để lại kết quả.
Lăng Vũ Trạch hôn ngực đến khi toàn thân cô mềm nhũn, anh liền hôn một đường xuống phía dưới, đến bụng nhỏ bằng phẳng, phía dưới là vùng tam giác vàng nhạy cảm.
Anh bá đạo tách hai chân cô ra, nhìn kĩ nơi riêng tư của cô.
Với sự kí.ch thích của anh, cánh hoa nhấp nhô không ngừng tràn đầy mật ngọt trong suốt dính đầy tay, kéo ra một đường thật dài.
Hai cánh hoa dày bao bọc lấy vá.ch thịt hồng hào, nhẹ nhàng tách ra có thể nhìn thấy hang động nho nhỏ, mật ngọt đang tuôn ra từ chính giữa.
Bị nhìn chằm chằm Lâm Tuyết không khỏi ngượng ngùng, nhưng toàn thân ngứa ngáy cảm giác hưng phấn thích thú.
Lăng Vũ Trạch nhìn đến khi huyết mạch sôi sục, tách ra cánh hoa, đem lưỡi lướt qua một vòng vào giữa hai vá.ch thịt phấn hồng.
Lâm Tuyết rên một tiếng "ưm" dài… vòng eo nâng lên, lại bị Lăng Vũ Trạch chế trụ, bàn tay xoa lên hạt trân châu nhô cứng, vùi đầu giữa h/ai chân cô, chiếc lưỡi nóng nhám ra vào bị vác.h thịt ôm lấy ma sát, mật ngọt ngày càng tuôn ra, tất cả đều bị Lăng Vũ Trạch thưởng thức.
Trong phút chốc, Lâm Tuyết không chịu nổi liền kêu rê.n lên.
"A…ưm… Vũ Trạch… không cần… không nên…"
Lăng Vũ Trạch càng thêm ra sức mà liế/m láp ma sát, khi mật ngọt tuôn ra lại dùng đôi môi mỏng hút lấy vào trong miệng, nhấm nháp như thưởng thức một loại món ăn vô cùng đặc biệt.
Tại nơi mật đạo điên cuồng này, đầu lưỡi không ngừng di chuyển, đôi môt hút vào phun ra, răng hàm nhẹ dây hạt trân châu.
Cảm giác sung sướng chạy khắp cơ thể Lâm Tuyết, toàn thân nhũn ra tê dại, đôi tay dùng sức ôm lấy đầu Lăng Vũ Trạch, cảm thấy không thể chịu nổi kho/ái cảm mãnh liệt kỳ lạ này.
"Ưm… A….
Vũ Trạch… thật thích… em chịu không nổi…chịu không nổi….
Không nên…a…a…"
Lâm Tuyết thật sự không thể chịu nổi, chiếc lưỡi tham lam kia không ngừng lại lại càng mạnh mẽ ra vào như một mãnh thú khiến cô lên đến đỉnh điểm, ngay lập tức đầu óc trống rỗng.
"Không… không được…a…không được rồi…em không kìm lại được…" - Lâm Tuyết ra sức đẩy Lăng Vũ Trạch ra nhưng dùng sức ra sao cũng không thành, toàn thân run lên bần bật đạt đến cực điểm cao trào…
"A…a…"
Một lượng mật ngọt nóng bỏng từ hang động phun ra, cuồn cuộn không dứt, phun đầy lên mặt Lăng Vũ Trạch.
Lâm Tuyết cả người xụi lơ nằm trên giường, dư vị cao trào chưa dứt, sắc mặt đỏ hồng, toàn thân run lên th/ở