Tôi đúng thật là một kẻ ích kỷ
Tôi không chấp nhận mối quan hệ với cô, nhưng tôi không cho phép bất kỳ người khác giới nào đến gần cô ấy.
Những năm ây, tôi đối xữ với cô ấy bằng thái độ thờ ơ, cụ tuyệt, không biết cô ấy làm sao có thể chịu đựng nổi.
Sau nhiều lần chịu đựng những lời từ chối và cái nhìn lạnh lùng từ người mình thích, cô ấy đã tích lũy bao nhiêu tình yêu dành cho tôi trong lòng mới có thể kiên trì được.
Học kỳ đầu tiên kết thúc.
Ngày đầu tiên của kỳ nghĩ hè cũng là ngày tôi định quay về nhà, tôi nhìn thấy bóng dáng cô đơn của cô ấy đúng dưới lầu ký túc xá.
Tôi chưa bao giờ nghĩ ra phải đối diện với cô ấy ra sao, cho nên mối lần gặp nhau tôi đều chọn cách phớt lờ và không bao giờ nói chuyện trức tiếp với cô.
Vì vậy, khi nhìn thấy cô đứng dưới lầu đợi bao lâu, tôi ở trong phòng ký túc xá nhìn bấy lâu.
Cô rời đi một lần, đi đến cantin gần đó mua bánh mì, quay lại sân ký túc xá tiếp tục chờ đợi.
Trời càng ngày càng tối, đêm xuống sương lạnh vây phủ, tôi nhìn thấy cô ấy hắt hơi hai cái, tôi liền nghĩ tôi nên đi thôi, nếu không cô ấy có thể sẽ bị cảm lạnh.
Khoánh khác bước ra khỏi ký túc xá, tôi có thể nhìn thấy cô ấy đang đứng dậy tung tăng hướng về phía tôi nhanh chạy tới.
Cô ấy gọi tên tôi, giọng nói luôn ngọt ngào dịu dàng như trước nay.
Nhưng tôi phớt lờ cô ấy, tôi cho là không nhìn thấy liền có thể không cảm thấy khó chịu, thế nhưng trong lòng tôi rất đau đớn.
Tôi thậm chí còn suy nghĩ một con người phải có bao nhiêu máu lạnh đến mức nào mới đối xử với người mình thích như thế này.
Tôi bước đi rất nhanh vì không muốn cô ấy đuổi kịp, sau đó tôi nghe tiếng kêu khe khẽ của cô, cô ấy ngã xuống đất và đang cố gắng đứng lên, dường như còn bị trặc chân, bước đi rất khó khăn.
Tôi chưa bao giờ nghĩ trong hoàn cảnh như vậy, cô ấy vẫn bước những bước khập khiễng đi về phía tôi, chỉ để nói với tôi rằng cô ấy thích tôi.
Yêu thích, là yêu thích đến mức như vậy sao?
Thích đến mức đánh mắt tôn nghiêm, thích đến bị tôi là cho bị thương, cô ấy vẫn phải đuổi theo tôi với những vết thương.
Cô ấy thích đọc sách, tôi biết điều này là do quan sát cô từng ngày.
Cuộc sống ở trường của cô rất đơn giản, một là chạy theo nói thích tôi hoặc là ở thư viện đọc sách, ngoài ra không có sở thích nào khác.
Cô ấy không giống nhiều nữ sinh khác thích đi dạo phố, đi mua sắm, hoặc đến quán bar.
Tôi cũng bắt đầu đến thư viện, tự lừa dối mình rằng đi tìm sách tìm kiếm thông tin bộ môn, còn mục đích thật sự thì trong lòng tôi biết rõ nhất.
Cô ấy thường ngồi ở một vị trí cố định, đó là ở góc canh cửa số.
Có những ngày cô ấy ngồi đó cả buổi chiều, đôi khi ngẩn người, có đôi