69.
Đã mấy ngày mấy đêm liên tục Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ không nghỉ ngơi, cho dù là người tu tiên thì cũng có chút chịu không nổi, tinh thần uể oải.
Lam Vong Cơ còn đỡ, đủ định lực, từ nhỏ đã chăm chỉ rèn luyện bản thân. Nhưng Ngụy Vô Tiện không giống thế, luôn miệng kêu khổ, đã thế còn phải đeo đôi mắt thâm quầng như gấu trúc nghiêm túc ngồi trước mặt Lam Khải Nhân nghe giảng.
Hai người chỉ có thể từ xa nhìn nhau, lòng đau như cắt, mỗi lần muốn lại gần an ủi đối phương một phen đều bị thúc phụ đại nhân xuất hiện đúng lúc chen ngang.
Ngụy Vô Tiện: "..."
Lam Vong Cơ: "..."
Kể từ đó, trong mắt Ngụy Vô Tiện, thúc phụ đại nhân vô cùng vô cùng giống Vương Mẫu nương nương nâng bút vẽ sông Ngân, vung gậy đánh uyên ương*.
(*Đề bút họa ngân hà, loạn bổng đả uyên ương: một câu thành ngữ bắt nguồn từ điển tích Ngưu Lang – Chức Nữ. Hai người có tư tình với nhau, bị Tây Vương Mẫu biết được. Bà lập tức rút trâm ngọc trên đầu vạch một đường một đường trên bầu trời tạo thành sông Ngân chia rẽ. Hai người bị sông Ngân chia cách, chỉ có thể đứng hai bên bờ sông nhìn nhau.)
70.
Ngày hôm đó, Ngụy Vô Tiện đi tới Tàng Thư Các, không ngoan ngoãn như ngày thường nằm bò ra thư án mà chép sách, ngược lại ngồi nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh trước mặt, đấu mắt cùng thúc phụ đại nhân.
Ngụy Vô Tiện: "..."
Lam Khải Nhân: "..."
Ngụy Vô Tiện: "..."
Lam Khải Nhân: "..."
Lam Khải Nhân xưa nay lâm nguy không sợ, kiến thức thâm sâu, hiểu biết rộng rãi, đã từng dạy dỗ qua hàng loạt gia chủ lại phải nhìn sang chỗ khác trước. Chuyện này cũng không thể trách ông được. Ánh mắt kia đúng là vô cùng nghiêm túc, trong nghiêm túc mang theo ai oán, trong ai oán mang theo khẩn cầu, trong khẩn cầu mang theo bi thương, trong bi thương lại còn có chút chờ mong... Nhìn đến mức lưng ông cũng phát run lên. Các đại tông chủ đều cần mặt mũi, làm cách nào cũng không thể bày ra dáng vẻ đến cái mức này.
Ngụy Vô Tiện cẩn thận tuân theo gia quy của Lam thị, chậm rãi đi sang hướng khác, đón lấy ánh mắt của thúc phụ đại nhân.
Lam Khải Nhân: "Về chỗ của ngươi rồi ngồi xuống..."
Mấy ngày nay không phải hai người không trao đổi gì, chỉ là Lam Khải Nhân vẫn còn tức giận chuyện Ngụy Vô Tiện lừa mất cây cải trắng nhà ông, vậy nên phần lớn là Ngụy Vô Tiện chủ động nịnh nọt lấy lòng. Thỉnh thoảng còn có thể dỗ dành Lam Khải Nhân đến mức trên khuôn mặt nghiêm khắc lộ ra vài tia ý cười... Nhưng mà điều kiện đầu tiên chính là hắn và Lam Vong Cơ phải cách xa nhau ra.
Ngụy Vô Tiện ngoan ngoãn đáp:
"Vâng, thúc phụ đại nhân."
Lam Khải Nhân trừng mắt:
"Ai là thúc phụ của ngươi?! Không cho phép ngươi gọi ta là thúc phụ!"
Ngụy Vô Tiện để ngón trỏ chặn ngang môi, nhẹ nhàng suỵt một cái, nói nhỏ:
"Suỵt! Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm ồn ào."
Lam Khải Nhân: "..."
Lam Khải Nhân nói:
"Ngươi học cũng nhanh đấy chứ."
Ngụy Vô Tiện khiêm tốn nói:
"Nào có, là thúc phụ đại nhân ngài dạy tốt."
Lam Khải Nhân lại nổi giận, nói:
"Không được gọi ta là thúc phụ!"
Ngụy Vô Tiện hỏi:
"Vậy con gọi người là gì cho phù hợp?"
Lam Khải Nhân nói:
"Gọi tiên sinh."
Ngụy Vô Tiện nói:
"Nhưng mà thúc phụ đại nhân..."
Lam Khải Nhân lườm hắn.
Ngụy Vô Tiện lập tức đổi giọng:
"Tiên sinh, tiên sinh là được phải không ạ? Tiên sinh, người nói xem, con gả đến Cô Tô Lam thị, vậy trước hết con là đạo lữ của Lam Trạm, hay vẫn là đại đệ tử của Vân Mộng ạ?"
Lam Khải Nhân nhíu mày, hôn ước cũng định ra rồi, là Lam Vong Cơ cưới, Ngụy Vô Tiện gả, qua cửa Vân Thâm Bất Tri Xứ rồi thì chính là người của Cô Tô Lam thị ông, đương nhiên là phải đặt nhà chồng lên đầu. Vì thế ông đáp:
"Gả chồng theo chồng, đương nhiên đầu tiên ngươi phải là..."
Ngụy Vô Tiện nhìn ông.
Lam thị bọn họ không có đạo lý nói được một nửa thì bỏ dở, cho nên dù trong lòng Lam Khải Nhân có khó chịu, nhưng cũng không thể không nói nốt:
"Đạo lữ của Vong Cơ..."
Ngụy Vô Tiện vỗ tay nói:
"Ha! Cái này chuẩn rồi!"
Lam Khải Nhân lại lườm hắn.
Ngụy Vô Tiện nói tiếp:
"Thúc phụ đại nhân, người đừng lườm con. Con gả đến đây, đương nhiên là người của Lam Trạm. Lam Trạm gọi người là thúc phụ, về tình về lý đương nhiên con cũng phải gọi một tiếng thúc phụ mới đúng."
Lam Khải Nhân nói không lại Ngụy Vô Tiện, không nói nữa.
Ngụy Vô Tiện thừa thắng xông lên:
"Thúc phụ đại nhân, người xem, con và Lam Trạm đã là đạo lữ, không phải nên ngày ngày bên nhau, đồng cam cộng khổ, cùng chung hoạn nạn sao?"
Đúng ra là phải vậy, nhưng trong lòng Lam Khải Nhân vẫn thấy không cam tâm tí nào...
Ngụy Vô Tiện nói tiếp:
"Đã là đạo lữ, dù có chuyện gì cũng phải cùng nhau gánh vác. Người xem, mấy hôm nay con và Lam Trạm đã không gặp nhau rồi..."
Lam Khải Nhân đập bàn, nói:
"Đủ rồi!"
Ngụy Vô Tiện ngoan ngoãn ngậm miệng lại, vẻ mặt tủi thân, tiếp tục bất khuất dùng cái ánh mắt nghiêm túc mang theo ai oán, trong ai oán mang theo khẩn cầu, trong khẩn cầu mang theo bi thương, trong bi thương lại còn có chút chờ mong mà nhìn chằm chằm Lam Khải Nhân.
Lam Khải Nhân không chịu nổi nữa, ông quát:
"Cút... Cút đến từ đường!"
Ngụy Vô Tiện vừa nghe thấy vậy đã vội vàng đứng dậy, thi lễ một cái:
"Đa tạ thúc phụ đại nhân!"
Sau đó ba chân bốn cẳng chạy mất.
71.
Ngụy Vô Tiện lấy được