Ở lại bệnh viện ba ngày, cũng chỉ có Trương quản gia và Vũ Đình ghé thăm, vết thương khá hơn Lạc Ninh Hinh cũng xuất viện về nhà. Trong nhà, Lạc Chí Bằng thờ ơ ngồi ở phòng khách, còn Lạc Bội Sam và Trần Thi Thi vẫn vui vẻ trò chuyện, không một ai chú ý đến cô. Lạc Ninh Hinh rụt rè đi đến.
" Ba mẹ con mới về!" Cô nhẹ giọng nói, đàu vẫn cúi thấp như thể mình làm điều sai trái.
" Thân thể tốt như vậy, không chết được, cũng không có gì phải lo lắng quá!"
Trần Thi Thi nhàn nhạt nói, kế bên Lạc Bội Sam cũng bồi thêm." Chị khỏe như vậy, mất chút máu thì có làm sao đâu!"
Lạc Ninh Hinh cũng chỉ biết cúi đầu rời đi, cô đã quá mệt mỏi. Bọn họ không ai dùng lời lẽ tốt đẹp để nói với cô, không mắng chửi thì cũng chì chiết.
Một tuần sau đó, Lạc Ninh Hinh vết thương cũng hảo bình phục, Vũ Đình liền gọi điện rủ cô đi dạo cho khuây khỏa.
" Nè Ninh Hinh vết thương cậu ổn rồi chứ? Sao ba cậu có thể đối xử với cậu như vậy được? Đúng là không có lương tâm mà." Vũ Đình cảm thấy tội nghiệp cho cô nói.
"Mình ổn rồi! Giấy nhập học cũng sắp được gửi đến, sẽ đi học sớm thôi." Lạc Ninh Hinh lên tiếng trả lời, cô cũng không biết nên nói gì về Lạc Chí Bằng.
" Ừm ừm, vậy mình đến đón cậu nha! Lát gặp lại!" Vũ Đình nói rồi tắt máy.
Ba mươi phút sau, Vũ Đình đã đến Lạc gia. Cả hai cùng nhau đi dạo, mua sắm không ít đồ. Đây có lẽ là khoảng thời gian thoải mái nhất của Lạc Ninh Hinh, những ngay qua, cô cảm thấy rất áp lực.
Buổi chiều trở về nhà, Lạc Ninh Hinh nhận được điện thoại của Dương Trí Viễn. Ngày hôm nay cũng là ngày hắn hẹn cô đến bữa tiệc sinh nhật của bạn.
" Ninh Hinh, em chuẩn bị trước đi! Lát nữa anh sẽ đến đón em!" Vừa nhấc máy hắn đã nói ngay.
" Em biết rồi! Bây giờ em sẽ chuẩn bị ngay đây!" Lạc Ninh Hinh lên tiếng trả lời, dáng vẻ của cô có hơi ngại ngùng.
Ngắt điện thoại, Lạc Ninh Hinh tranh thủ tắm rửa. Cô thay một bộ váy vàng nhạt ngắn, trang điểm nhẹ nhàng hết mức, tóc nâu dài tết hai bên gọn gàng. Tầm bảy giờ rưỡi, Dương Trí Viễn đến đón Lạc Ninh Hinh, cả hai cùng đến một quán bar lớn ở thành phố.
Bên trong, một bàn khoảng mười lăm mười sáu người ngồi chờ sẵn, trên bàn đầy những chai bia chai rượu cùng khói thuốc trắng xóa, tiếng nhạc thì xập xình. Trên sàn nhảy, mọi người đang lắc lư theo nhạc. Lạc Ninh Hinh tiến vào, cô liền cảm thấy khó chịu, mùi thuốc lá và nước hoa trộn lẫn vào nhau, xộc thẳng vào mũi cô.