Đem Lạc Ninh Hinh ngồi vào bàn ngay ngắn, Âu Dương Tư Thần lại nhanh tay gắp đầy thức ăn cho cô.
" Em ăn nhiều một chút! Những món này tốt cho người bệnh, lúc chiều em chỉ ăn một chút cháo, bây giờ cũng đói đi!" Âu Dương Tư Thần lên tiếng.
" Cảm ơn anh, anh cũng ăn đi!" Lạc Ninh Hinh nói.
" Tôi không thích em cứ khách sáo với tôi như vậy!" Cứ nghe Lạc Ninh Hinh cảm ơn mãi, Âu Dương Tư Thần có chút khó chịu nói.
Lạc Ninh Hinh cũng im lặng, cô không biết phải làm sao. Cô thân thiện thế nào được, khi cô chỉ mới gặp anh có vài lần. Âu Dương Tư Thần thấy nét mặt cô ngượng ngùng, anh cũng không làm khó cô nữa.
Cơm nước xong, Âu Dương Tư Thần lấy thuốc đưa cho Lạc Ninh Hinh. Trước đây chỉ có người khác chăm sóc cho anh, vậy mà bây giờ anh lại chăm sóc cho cô kỹ lưỡng thế này đây. Chờ Lạc Ninh Hinh uống thuốc xong, Âu Dương Tư Thần mới hỏi cô.
" Bây giờ em tính làm sao đây? Em không còn nhà ở, cũng không có tiền, cơ thể lại ốm yếu. Em có thể ở lại đây với tôi!"
Lạc Ninh Hinh trầm lặng một chút, rồi lên tiếng trả lời.
" Tôi cũng không biết nữa, nhưng tôi không thể ở lại đây với anh được! Anh là đàn ông, tôi là phụ nữ, chúng ta lại không có quan hệ gì hết. Tôi không thể ở lại đây!"
Âu Dương Tư Thần có chút thất vọng.
" Em muốn quan hệ gì? Dù gì chúng ta cũng ngủ với nhau rồi, tôi là đàn ông, tôi sẽ chịu trách nhiệm với em."
" Cái đó chỉ là sự cố ngoài ý muốn, tôi không trách anh, anh cũng không cần phải để tâm làm gì đâu."
Lạc Ninh Hinh lại từ chối, khiến Âu Dương Tư Thần khổ sở, anh biết bây giờ vẫn còn quá sớm để thuyết phục được cô. Âu Dương Tư Thần nhìn cô cười nhẹ, anh lại nói tiếp.
" Thật là hết cách, đúng là không thể khuyên em ở đây với tôi được mà. Nhưng tôi cũng không thể để em rời khỏi đây, em sẽ sống thế nào khi không có tiền đây?" Âu Dương Tư Thần nói trúng tâm tư của cô.
" Như thế này đi, tôi đã mua một căn hộ cho em, nó cũng ở gần trường đại học. Em tạm thời cứ ở đó, đến khi nào có đủ điều kiện, em có thể chuyển đi!"
" Tôi..." Lạc Ninh Hinh lòng cảm kích cô không nói nên lời, cô không nghĩ Âu Dương Tư Thần lại tốt với mình như thế.
Âu Dương Tư Thần vẫn chưa nói xong, trong tay anh cầm một chiếc thẻ đen, đưa nó cho Lạc Ninh Hinh.
" Bây giờ mọi thứ đều cần phải có tiền, em cứ giữ lấy nó. Sau này đi học vẫn còn