Trên xe, Âu Dương Tư Thần nhìn Lạc Ninh Hinh ôm bụng khó chịu mà đau lòng, anh cầm khăn lau mồ hôi trên trán Lạc Ninh Hinh nhè nhẹ dỗ dành.
" Ngoan nào, sắp đến bệnh viện rồi, em sẽ ổn thôi!
Lạc Ninh Hinh mơ màng, cô nghe thấy giọng nói ấm áp của Âu Dương Tư Thần, không nhịn được khẽ rên rĩ ủy khuất.
" Âu Dương Tư Thần, là anh sao? Bụng em khó chịu, cả người đều khó chịu!"
Nghe cô nói mà tim anh còn khó chịu hơn, Âu Dương Tư Thần gấp gáp, anh ra lệnh cho Du Cảnh đang ngồi ở ghế lái.
" Du Cảnh, chạy nhanh hơn nữa!"
" Vâng, boss!" Du Cảnh nghiêm túc trả lời, hắn nhấn ga lao về phía trước.
Du Cảnh mồ hôi đổ như tắm, hắn nhấn ga lòng đang như ai oán kêu gào." Lão tổ tông của tui ơi! Cảnh sát đang dí sau lưng kia kìa, anh còn muốn nhanh thế nào nữa a."Trên đường, ba xe cảnh sát cũng đang đuổi theo họ sát sau, tiếng còi xe inh ỏi.
Xe tới bệnh viện, Âu Dương Tư Thần nhanh chóng đem Lạc Ninh Hinh vào. Du Cảnh ngồi trên xe hai hàng nước mắt tuôn trào, hắn gục mặt trên vô lăng. Lúc này xe cảnh sát cũng vừa đuổi tới, bọn họ hỏi thăm sức khỏe của Du Cảnh =))))
Mặc Vũ lại đứng ở phòng cấp cứu chờ sẵn, hỏi qua tình hình của Lạc Ninh Hinh, sau đó hắn đưa cô vào phòng súc ruột. Cấp cứu xong, Mặc Vũ khoanh tay, vẻ mặt tò mò hỏi Âu Dương Tư Thần.
" Nè, sao phụ nữ của cậu lúc nào cũng thích vô bệnh viện vậy? Ở đây có gì hấp dẫn?" Vẻ mặt hắn khó hiểu.
" Đi mà hỏi tên khốn Vệ Tư Hàn!"
Âu Dương Tư Thần nhăn mặt khó coi, anh dừng một chút lại hỏi.
" Cô ấy thế nào rồi? Có tổn thương ở đâu
nữa không?"
" Không sao rồi! Súc ruột có đau thật, tỉnh dậy cho cô ấy ăn cháo cho dễ tiêu hóa, chăm sóc kĩ càng một chút sẽ khỏe lại thôi!" Mặc Vũ điềm đạm trả lời.
" Cảm ơn!"
" Cậu vừa cảm ơn tôi sao? Cmn hạnh phúc quá đi! Âu Dương Tư Thần lần đầu tiên cảm ơn mình!" Mặc Vũ hơi bất ngờ, vài giây sau lại nhảy cẩng lên vui sướng.
Một lát sau, Vệ Tư Hàn cùng Lục Thần Vũ lần lượt đuổi tới. Vệ Tư Hàn không dám tìm Âu Dương Tư Thần, hắn lặng lẽ đi tìm Mặc Vũ hỏi thăm tình hình trước.
" Mặc Vũ huynh đệ ơi, hãy cho tôi biết tình hình của tiểu miêu nhi thế nào rồi đi?"
" Khai ra mau! Ngươi đã làm gì bảo bối bé nhỏ của Âu Dương Tư Thần?"
Mặc Vũ ra dáng đại ca, hắn chống cằm nhìn Vệ Tư Hàn như hỏi cung. Vệ Tư Hàn quỳ xuống, hắn ôm lấy chân Mặc Vũ khóc lóc nài nỉ.
" Mặc Vũ, anh nhất định phải giúp tôi