Ngày hôm sau, Lạc Bội Sam vật vã thức dậy, trên người không một mảnh vải che thân, đầy dấu vết hoan lạc tối hôm qua. Lạc Bội Sam uất hận, nghiến chặt răng nguyền rủa Dương Trí Viễn, cô ta chạy vào nhà tắm, tẩy rửa thân thể nhơ nhuốc của mình.
Động tác mạnh bạo, chà xát cơ thể của mình muốn rướm máu, Lạc Bội Sam bất lực ngồi bệt xuống đất khóc không thành tiếng. Tẩy rửa sạch sẽ, cô ta mở cửa đi ra, mặt mày uể oải không có sức sống. Nhìn đến Dương Trí Viễn không biết hắn đã vào phòng khi nào, Lạc Bội Sam cười quái dị, sau đó gầm lên như ai oán.
"Hahahahaha!"
" Dương Trí Viễn! Ta chính là mắt mù, mới yêu một con súc sinh như ngươi!"
" Ngươi đừng mong, Lạc Gia ta sẽ trợ giúp cho Dương thị các ngươi một thứ gì nữa!"
Dương Trí Viễn nhìn Lạc Bội Sam không nói gì, hắn cầm điện thoại bấm gì đó, rồi ném lên giường trước mặt Lạc Bội Sam. Âm thanh dục vọng vang lên, trên màn hình là hình ảnh Lạc Bội Sam đang thác loạn với bốn, năm người đàn ông, trông thật kinh khủng. Lạc Bội Sam thét lên, cô ta cầm lấy di động tạp mạnh xuống đất.
" Đồ khốn! Sao ngươi có thể làm chuyện như vậy? Sao có thể đối xử với ta như vậy?"
Dương Trí Viễn không quan tâm đến câu hỏi của Lạc Bội Sam, khóe miệng nhếch lên nói.
" Ngươi muốn đập bao nhiêu thì cứ đập! Chỗ ta còn sao chép nhiều bản lắm."
Lời nói xong, hắn cầm một chiếc di động khác, ngón tay nhanh chóng thao tác. Âm thanh kinh khủng kia lại tiếp tục vang lên, cứ len lỏi vào trong tai của Lạc Bội Sam, cô ta không thể chịu nổi.
" Tắt! Mau tắt cho ta, ta không muốn nghe!"
Dương Trí Viễn dừng lại, đến gần Lạc Bội Sam đang ngồi xổm dưới đất nói.
" Ngươi nghe rõ cho ta! Từ bây giờ mọi lời nói của ta là mệnh lệnh."
" Nếu ngươi mà dám chống cự, hay báo cảnh sát. Thì đoạn phim này sẽ phát cho cả thế giới cùng xem."
Lạc Bội Sam không tin vào tai của mình, cả người run rẩy bất lực, người cô ta yêu say đắm, lại khiến cô ta trở nên thô bỉ dơ bẩn như vậy.
Dương Trí Viễn vẫn chưa nói xong, hắn lại tiếp tục uy hiếp Lạc Bội Sam.
" Em yêu à! Em thử nghĩ đi! Nếu mọi người nhìn thấy thiên kim Lạc Gia dâm loạn, nhơ nhuốc như vậy, bọn họ sẽ nghĩ gì?"
Nhìn Lạc Bội Sam chết lặng, không nói được câu nào, Dương Trí Viễn cười ha hả đứng lên rời đi. Lạc Bội Sam đôi mắt đỏ ngầu căm hờn nhìn hắn, hít một hơi thật sâu, cô ta đứng dậy.
" DƯƠNG TRÍ VIỄN, NGƯƠI CỨ ĐỢI ĐẤY! TA SẼ KHIẾN NGƯƠI TRẢ GIÁ VÌ NGÀY HÔM NAY!"
Từng câu từng chữ, Lạc Bội Sam cắn răng nói thật nặng, để khiến cô ta luôn nhớ kỹ, về con người khốn nạn Dương Trí Viễn của ngày hôm nay.
Tại