Edit: Wattpad | @llllMeiMeillll
Quyển 1: Hiểu mộng - Giấc mộng sớm mai
Tháng mười, thành phố Đông Đồng.
Khi Quý Băng Phong mang theo đội luật sư của Hoắc gia trở lại thị trấn phía nam này thì đã là đêm khuya.
Khác với cảm giác họ đến lần trước, tin tức trấn động về con trai ruột của tập đoàn Hoắc thị lưu lạc bên ngoài - đã dần mất đi sự nổi tiếng.
Khi mọi người nhắc lại chuyện này, họ sẽ chỉ nhớ mơ hồ, bên cạnh những chiếc xe sang trọng lấp đầy cả con phố ngày hôm đó: "Đứa trẻ ốm yếu được bà Lộc nuôi nấng bằng cơm thừa canh cặn hóa ra lại là một thiếu gia!"
"Người xấu!"
Trong con hẻm tối, đứa trẻ đeo cặp sách nhìn thấy một hàng bóng đen mặc vest đen, giày da tiến đến, liền hét toáng lên rồi chạy vào góc phố.
Cuối mùa hè làm màn đêm hơi nóng, ở một góc nhỏ chỉ có bóng đèn vàng mờ ảo, tuy mờ ảo cũng đủ làm lòng người bình yên.
Khi chạy lại gần, nơi có ánh sáng là một thế giới khác: chiếc tủ của người thợ sửa đồng hồ rất cũ kỹ, phủ đầy bụi và ánh sáng xcậu của kính cũ, không khí đặc quánh mùi gỉ đồng và dung môi hóa chất.
Mặt sau chất đầy thiết bị, trên võng xếp chồng sách lớn, trông cũ kỹ mà vững chãi.
Đến gần hơn, có một lò thuốc được xây dựng bằng những tấm sắt vị vứt bên cạnh, mùi ngải thảo tỏa ra xung quanh cậu.
Ngồi đằng sau nó là một thiếu niên mười sáu tuổi.
Ánh đèn vàng ấm áp chiếu xuống, làm nhuộm lên mái tóc sẫm màu và hàng mi của cậu một quầng sáng mềm mại, làn da trắng nõn như ngọc.
Chỉ là dáng người hơi gầy, màu trắng do bệnh tật, trên cổ có một sợi dây màu đỏ, là dây trường sinh mà người địa phương xin cho đứa trẻ đeo vào.
Nghe thấy động tĩnh, Lộc Hành Ngâm ngẩng đầu khỏi bàn, tháo chiếc kính gọng vàng ra và nhìn Quý Băng Phong và đoàn người của anh ta ở lối vào con hẻm.
Đứa trẻ hoảng loạn trốn đằng sau cậu.
Quý Băng Phong ra hiệu về phía sau.
Các thành viên của đội luật sư dừng lại ở đầu ngõ, như thể có một sự hiểu ngầm nào đó - trận này thực sự có chút làm quá, người nào biết thì biết đến đón cậu, người không biết thì nghĩ rằng bọn họ đang quay phim phim truyền hình xã hội đen.
Lộc Hành Ngâm thu hồi ánh mắt, nói với đứa trẻ: "Đừng sợ, những người đó không phải người xấu.
Hôm nay còn câu nào không biết không?"
Đứa trẻ bị sốc, ngượng ngùng nói: "Không, em đây để xem anh trai sửa đồng hồ."
"Hôm nay đã được sửa xong rồi, camera của nhà em đã đã sửa vào tuần trước cũng trả lại rồi, nhớ không?"
Giọng nói của Lộc Hành Ngâm vang lên rất nhẹ, thậm chí có chút lạnh lùng, nhưng nghe rất dịu dàng.
Đứa trẻ lại thẹn thùng hồi lâu: "Em biết rồi."
Thật lâu sau, nhóc từ trong cặp sách lấy ra một cái hộp nhỏ: "Mẹ em nói cậu phải đi, đây là em tích góp xu game, cho anh hết nè.
Anh sau này không ở đây nữa hả? Anh sẽ đến một nơi rất giàu có phải không?"
Lộc Hành Ngâm suy nghĩ một lúc: "Có lẽ vậy."
Quán đã gần đến giờ đóng cửa, Lộc Hành Ngâm thu dọn tất cả các li nh kiện và dụng cụ trên bàn, đặt cuốn nhật ký sờn cũ vào ngăn kéo.
Lò thuốc bên cạnh đã tắt, nồi thuốc ộc ộc còn sủi bọt nước.
Đứa trẻ bất lực nhìn cậu, nước mắt chực trào ra.
Bản thân Lộc Hành Ngâm cũng không nhớ mình bắt đầu sửa chữa vài món lặt vặt từ khi nào.
Bà Lộc nhận nuôi cậu đã già, con trai ruột của bà đã nhiều năm không có tin tức gì về, bà cháu hai người sống bằng đồng lương hưu ít ỏi.
Tình cờ là Lộc Hành Ngâm có sức khỏe kém: đầu tiên kiểm tra phát hiện có một khối u máu trong não như một quả bom hẹn giờ, sau đó là mắc nhiều bệnh nhẹ khác nhau.
Bệnh viện huyện không đủ khả năng để chữa trị, vì vậy cậu chỉ có thể uống thuốc đông y.
Từ nhỏ đến lớn, hầu như cậu đều ăn uống trăm nhà mà sống.
Ngẫu nhiên một lần, cậu chó ngáp phải ruồi sửa được chiếc radio của cụ già bên đường, rồi hết người này đến người khác bắt đầu nhờ cậu sửa đồ, có phụ huynh còn nhờ cậu làm giúp bài tập về nhà cho con cái họ.
Dựa vào số tiền ít ỏi đó, cậu mua dụng cụ mở một cửa hàng sửa chữa ở góc này.
Sân nhỏ của bà Lộc ở ngay sau đường, lúc này bà chắc đã ngủ rồi.
Lần trước trở lại nhà Hoắc gia, có người tới giải thích sự tình, đưa ra một số tiền lớn, hẹn hôm nay đón hắn, nhưng bà không nói lời nào.
Như thường lệ.
Lộc Hành Ngâm đã quen với ba chữ này từ khi còn nhỏ, đây là thái độ bình thường của người dân ở thị trấn này.
Mỗi người đều là một bánh răng trong một hệ thống đang vận hành trơn tru, năng lượng chỉ để vận hành sự sống của bản thân, không có chỗ chứa hỉ nộ ái ố, những thứ này đều quá xa xỉ, giống như cậu vậy, sau mùa hè năm thứ hai cậu vẫn không thể thi đậu cấp 3.
Mùa hè năm đó, nếu không có sự kiện định mệnh ấy, cậu sẽ bỏ cặp sách xuống, lặng lẽ trở thành một người thợ sửa đồng hồ.
Nhưng dù vậy, trong mắt những đứa trẻ vùng này, cậu vẫn là một vị thần.
Lộc Hành Ngâm có khả năng biến đá thành vàng, có thể hồi sinh tất cả những đồ vật hỏng hóc, từ chiếc điện thoại di động PHS kiểu cũ do lũ trẻ đào được trên bãi cát bên bờ sông, cho đến nồi cơm điện của một gia đình nào đó, không có gì mà Lộc Hành Ngâm không thể làm được.
Tiệm sửa đồng hồ nhỏ trong con hẻm này là căn chòi bí mật của chúng.
Lộc Hành Ngâm đứng dậy, nhìn đứa trẻ sắp khóc và đưa tay về phía nó: "Cùng anh đi chỗ này đi."
Đôi mắt của đứa trẻ sáng lên.
Lộc Hành Ngâm quãi chiếc cặp không dùng hơn một năm, nắm tay đứa trẻ đi đến phía sau.
Đoàn luật sư vẫn đứng chờ ở đầu ngõ, trông trang nghiêm hết sức.
Mặc dù họ không thúc giục gì cả, nhưng vẫn tạo ra một niềm vui lén lút và nổi loạn đặc biệt ở con nít.
Lộc Hành Ngâm vào trong sân, ngồi xổm xuống trong đêm tối, đào một viên gạch vỡ.
Sau khi lớp đất trôi nổi được đẩy đi, trong đêm tối có một thứ kim loại nào đó phản chiếu ánh sáng, đứa trẻ giơ đèn pin lên, sau khi nhìn rõ thì há hốc mồm: đó là cái huy chương vàng.
Dòng chữ trên đó vẫn còn mới: Huy chương Vàng Kỳ thi Hóa học thiếu niên khu vực lần thứ 15.
Đứa trẻ không biết đó là gì, nhưng trực giác của nó rất mạnh mẽ - nó đã nghe mẹ nó lên kế hoạch vô số lần: "Đợi con vào cấp hai, tham gia cuộc thi nào đó.
Nếu con có thể giành được huy chương vàng, khỏi lo việc tuyển thẳng vào trường trung học trọng điểm!"
Đứa trẻ cũng nghe mẹ mình lấy Lộc Hành Ngâm làm gương xấu: "Con coi anh Lộc của con đi, mặc dù thông minh nhưng không đi học, sau này chỉ có thể làm thợ sửa đồng hồ."
Lộc Hành Ngâm không thi đâụ cấp 3, nhưng anh trai lại có huy chương vàng!
"Cái này tặng em đấy." Lộc Hành Ngâm mở vòi nước trong sân, cẩn thận rửa sạch rồi đưa cho nhóc, "Đừng để người khác nhìn thấy."
Đứa trẻ đắc ý, cầm huy chương vàng ướt sũng đứng dậy với cậu.
Lúc này, đoàn luật sư nãy giờ vẫn im lặng lặng lẽ tiến đến - Quý Băng Phong đi tới cổng viện chờ hắn, mặc dù anh ta không nói gì, nhưng cũng là một loại âm thầm thúc giục.
Kỳ lạ thay, trong mười sáu năm đầu tiên của cuộc đời Lộc Hành Ngâm, họ dường như không nghĩ đến việc tìm kiếm cậu, nhưng một khi họ tìm thấy cậu, lại vội vàng như có chuyện thoát khỏi tính toán.
Mọi người trong đội pháp luật nhìn cậu như nhìn một kho báu, hay một miếng mỡ.
Đứa trẻ biết rằng Lộc Hành Ngâm phải thực sự rời đi.
Nhóc không biết phải nói gì, vì vậy nhóc nói: "Em sẽ nhớ anh.
Tạm biệt."
Qua lớp khẩu trang, nhóc nhìn thấy đôi mắt Lộc Hành Ngâm đang cong lên: "Tạm biệt."
- ---------------------------------
Lộc Hành Ngâm dự kiến sẽ đến vào ngày mai.
Nửa đêm bắt đầu mưa, giọng nói của Quý Băng Phong vang lên, giống như âm thanh nhiễu điện.
Trong cuộc họp video đêm khuya,