"Hành Ngâm, dì nói cho con trước, con nghe cho kỹ, những chuyện này cô chú thay con lo liệu." Dì Tổ Dân Phố đỡ bả vai cậu, "Là chuyện bất chợt, không ai lường trước, cụ cũng già rồi, trước lúc đi cũng không đau đớn gì hết, thôi cháu đến gặp cụ lần cuối đi."
Tang lễ dựng ở Tổ Dân Phố, mấy cửa hàng bỏ trống treo vải trắng, bên ngoài đường treo mấy vòng hoa, trắng như lông chim hoặc như tuyết, nhẹ nhàng lay động trong không khí ám khói.
"Cụ lúc sống nghèo khó, nhưng mọi người đều rất kính trọng bà.
Bà may quần áo, khâu đế giày.
Có rất nhiều người ba bốn mươi tuổi ở thành phố Đông Đồng.
Ai mà chưa từng mang giày do bà cháu may đâu? Dì nói: "Những thứ này đều là do người khác đưa tới.
Bà Lộc chỉ một đứa cháu là cháu, cháu phải giữ đạo hiếu, phục linh [1], đúng lúc cháu cũng đang nghỉ lễ quốc khánh, như vậy sẽ không trì hoãn việc học của cháu —— người nhà của cháu không đến sao?"
[1] Trong quá trình đưa quan tài của người quá cố đến nơi chôn cất, quan tài sẽ được những người thân của người quá cố (thường là 8 người) khiêng đi phía trước, tức là hộ tống người quá cố trong chặng đường cuối cùng, để phù hộ cho vong linh trên trời.
Người cô để ý thấy thế nên hỏi cậu
Lộc Hành Ngâm làm thinh.
Cả người cậu như bị chì lấp đầy, anh không cảm nhận được nhiệt độ, không cảm nhận được âm thanh, cả thế giới như đóng băng vào giờ khắc này.
Ánh mắt cậu men theo tang lễ nhìn vào trong, chỉ thấy chiếc quan tài đen nhánh mở toang, vào mùa hè, được cất giữ với điều hòa cực thấp, bà Lộc nằm đó, sắc mặt vẫn như thường, nhưng có chút xám xịt...
Chỉ là không thể nói cguyện, không thể cử động, không thể yên lặng nhìn cậu bằng đôi mắt đã dạy hắn cách đối nhân xử thế mà lớn lên, như thể nhìn thấu mọi chuyện.
Cảm giác hư ảo đó lại ập đến với Lộc Hành Ngâm, cậu sững người ở đó, không thể thốt ra lời nào.
Lúc này, cậu thậm chí không cảm nhận được dao động cảm xúc của chính mình, bản thân giống như một bức tượng đá hay một bức ảnh, trước sau không có gì thay đổi, cậu nhớ tới giọng điệu của bà Lộc trong cuộc điện thoại lần trước, nhớ lại gói bưu kiện lớn từ thành phố Đông Đồng chuyển đến —— tại sao bọn họ lại nói bà của cậu qua đời chứ?
Cậu chỉ bỏ lỡ cuộc gọi hai mươi phút thôi mà.
Lộc Hành Ngâm đứng đó, bất di bất dịch, dì Tổ Dân Phố lại thở dài, đẩy cậu ra ngoài: "Đi lạy đi, đốt một ít tiền giấy, bà cháu không nói gì, cũng không để lại bất cứ thứ gì, đợi mọi thứ xong xuôi, cháu về nhà thu dọn đi, đến lúc đốt rồi, căn nhà nhỏ cùng cái sân nhỏ kia cũng không đáng giá bao nhiêu, cháu đem cho thuê coi được không."
Lộc Hành Ngâm thậm chí còn quên hỏi vì sao, cậu giống như một khúc gỗ bị kéo quỳ xuống trước quan tài, cúi đầu, khoác lên mình một chiếc áo vải màu trắng, mùa hè nên hơi đổ mồ hôi.
Ban nhạc bên ngoài đang chơi, âm thanh suona rất chói tai, người lớn có việc phải làm, cũng đã quen việc nhìn thấy người già đến rồi lại đi, những người thợ bếp dựng rạp bên ngoài lễ tang nấu nướng, vừa hút thuốc vừa trò chuyện.
Những tập tục nơi đây vẫn còn giữ, người qúa cố được chôn dưới đất, đãi đám ma trong ba ngày, thi thể thì ba ngày sau được chôn cất.
"Cũng không có đau lắm, chỉ là bệnh cũ tái phát, than thể cụ không phối hợp được, lúc té ngã xuống lầu không làm được gì, khi phát hiện thì trông giống như ngủ thiếp đi vậy."
"Người già là thế đấy, trước lúc đi thường có linh cảm mấy chuyện này lắm.
Mấy ngày trước bà Lộc có đến hỏi chuyện bảo hiểm, nói đề phòng một ngày nào đó bà chết thì phải có người hưởng lợi là Xiao Xingyin hay không, không nghĩ tới mấy ngày sau..."
"Ai nói không phải đâu, ông cụ trong nhà chú Lý ở phố bên cạnh, mới vài ngày trước khi qua đời, cụ ông đã không ngừng nói năm nay cụ chết, cho nên muốn xem chỗ chôn, phân chia gia sản như thế nào, con cái đều nói ông cụ không sao.
Đừng nhắc tới những chuyện này, xui xẻo lắm, nhưng đúng là..."
Không có người khóc, bà Lộc được coi là sống thị, đó một đám tang vui vẻ, những người lớn trong toàn bộ tang lễ đều có việc riêng của họ, nhưng Lộc Hành Ngâm thì hồn bay phách lạc, linh hồn như bị kéo đi mất.
Cậu không rơi một giọt nước mắt nào.
"Tiểu Hành Ngâm, cháu nghỉ ngơi đi, muốn gác đêm cũng cần ngủ một lúc, chúng ta thay phiên nhau canh.
"
Điện thoại bên cạnh cậu rung lên, người dì Tổ Dân Phố nhìn vào, giao diện liên lạc hiển thị " Mẹ".
Dì nghĩ đến tin đồn chấn động cái gia đình giàu có đã biến mất kia, có chút sợ hãi đưa điện thoại cho cậu: "Hành Ngâm, điện thoại của cháu đổ chuông này.
Người nhà của cháu có biết cháu về không?"
"Không sao đâu ạ." Giọng Lộc Hành Ngâm khàn khàn.
Cậu không bắt máy.
Điện thoại reo liên hồi nhưng cậu vẫn không bắt máy, chỉ dùng chút sức lực cuối cùng gửi tin nhắn cho Trần Xung: "Xin lỗi thầy, em không đi thi đội tuyển tỉnh đâu."
Tiếp đến cậu gọi điện Tạ Điềm, xin nghỉ phép trước, nói Quốc khánh có thể không thể về học kịp.
Cậu chuyển sang giao diện tin nhắn, nhấp vào ảnh đại diện của Cố Phóng Vi, đầu ngón tay dừng lại một lúc.
—— Em làm anh rất thất vọng.
—— Năm vạn, không đáng.
Cậu đặt điện thoại xuống.
*
"Em ấy không bắt máy."
Ở thành phố S, Cố Phóng Vi kiểm tra tất cả các tài liệu cần điền và nói với Diệp Yến: "Dì ơi, phụ huynh có thể thay mặt khiếu nại, nhưng em ấy phải tự mình nộp tài liệu để đăng ký Trại Thu Vàng, chỉ còn mấy ngày nữa thôi, để cháu gọi lại cho em ấy.
Đội tuyển tỉnh là mục tiêu em ấy luôn nỗ không thể từ bỏ để đạt được.
Tài hoa của em ấy xứng đáng tương lai tốt hơn."
Diệp Yến nhìn hắn thở dài: "Để nó...!Bình tĩnh mấy ngày đi? Cháu làm anh cũng lo lắng rồi."
"Không phải ạ." Cố Phóng Vi trầm giọng nói.
"Cháu quá...!quá tức giận, không thể kiểm soát được cảm xúc của mình, không nghe rõ em ấy nói gì.
Hình như bà em ấy đã xảy ra chuyện thì phải.
Em ấy có mua một cái đồng hồ báo nguy, lần trước có báo nguy tới một lần, bà Lộc phác tác cao huyết áp, lần này hẳn là không có chuyện gì, chung quy là em ấy phải nhanh đi kháng cáo."
Diệp Yến đứng lên: "Vậy dì đi về trước, Tiều Cố.
Nếu cháu không nói với dì những chuyện này, dì cũng không biết phải làm gì cho Tư Phong nữa."
"Dì." Cố Phóng Vi đứng dậy, nhìn vào mắt cô, "Hoắc Tư Phong rất chăm chỉ cũng rất thích học.
Em ấy ngày đêm chuẩn bị cho kỳ thi này suốt một năm, mỗi ngày chỉ ngủ năm tiếng, bản thân em ấy không có sức khỏe tốt."
Cố Phóng Vi tiếp tục nói: "—— dì đừng la em ấy nặng nề quá, em ấy không giỏi bày tỏ, nhưng em ấy sẵn sàng chịu khổ, em ấy không nói gì, không có nghĩa là em ấy không cần ngon ngọt.
Xin dì cũng thương em ấy, Tư Đốc Tư Liệt là con dì, Tư Phong cũng thế."
"Dì biết rồi." Diệp Yến gượng cười, "Cháu đối nó tốt, dì chú đều thấy, dì là mẹ nó, dì nhất định sẽ...!bảo vệ nó."
Cửa đóng lại, Cố Phóng Vi đi tới ban công, bấm đi bấm lại dãy số quen thuộc ấy, dãy số vô số đêm đã mang đến cho hắn sự ngọt ngào lẫn nhịp tim kêu vang.
"Thuê bao quý khách vừa gọi, hiện không liên lạc được.
Xin quý khách vui lòng gọi lại sau, dịch vụ tin nhắn thoại đã được bật cho quý khách."
"Xin lỗi em Máy Tính Nhỏ.
Anh có chút kích động khi nghe tin em gian lận, là anh nhất thời xúc động thôi.
Bà có sao không? em không cần lo lắng chuyện kháng cáo, anh xem qua rồi, có thể nhờ người nhà hỗ trợ khiếu nại —— em không cần lo chuyện này nữa, anh sẽ giúp em, dì Diệp đã lo liệu rồi, em ở bên kia chăm sóc bà đi, chờ việc bên đây xong xuôi, ạm đến thành phố Đông Đồng đón em nhé? Đừng giận anh nữa."
"Tiền mà em nhận anh sẽ cho em bù lại, chúng ta đi kháng cáo, em yên tâm hậu quả sẽ không nghiêm trọng, cũng không ảnh hưởng đến việc em vào đội tuyển tỉnh với ký kết hợp đồng sau này.
"
"Chỉ còn vài ngày nữa là có thể đăng ký tham gia Trại Thu Vàng, em phải trực tiếp đăng ký.
Tài liệu yêu cầu em đến văn phòng giáo vụ trong trường để in hồ sơ và đóng dấu xác nhận.
Ngoài ra còn bao gồm việc điền thông tin trường tiểu học và trung học cơ sở của em.
Tức là ở thành phố Đông Đồng, khi nào em về thế? Nếu em nghe được tin này, đợi bên bà của em ổn, em mang tài liệu đến đây, hoặc anh cùng em đi làm nha? Vẫn còn ba ngày nữa, ạm chờ em trả lời."
Cố Phóng Vi không ngủ cả đêm vừa xem trang web huấn luyện, vừa lên kế hoạch kháng cáo không ngừng nghỉ.
[Kinh nghiệm kháng cáo có ảnh hưởng đến việc chọn đội tuyển tỉnh hay không] [Thời hạn tối đa và quy trình tuyển chọn đội tuyển tỉnh] [Thời hạn và quy trình kháng cáo cuộc thi hóa học cấp khu vực dành cho học sinh trung học] [Các biện pháp xử phạt đối với hành vi mua bán suất thi đua]
...!
Cuối mùa hè mang đến một cơn gió nhẹ, Cố Phóng Vi không biết vì sao, luôn cảm thấy Lộc Hành Ngâm cho hắn ăn bơ khác với trước đây.
Chuyện này khiến hắn có chút cáu kỉnh, một sự cáu kỉnh không thể giải thích được.
Hắn nghĩ lại, trầm giọng gửi một tin nhắn thoại:
"Về sớm chút nhé, anh rất nhớ em."
*
Trong ba ngày, Lộc Hành Ngâm hầu như không ăn gì, cậu cũng không bao giờ rơi nước mắt, nhưng cậu cũng không mở miệng nói gì.
Dường như trên toàn thế giới chỉ còn lại cái tang lễ nho nhỏ này, cậu với chiếc quan tài màu đen, cùng với chậu than đang cháy rực trước mặt.
Mùi tiền giấy cháy ngào ngạt, tia lửa và sóng nhiệt cuộn lên, thiêu