"Này, anh không sao chứ?"
Trong bóng tối, cậu bé mượn một chiếc xe đạp, bật đèn pin trên điện thoại di động nhìn về phía Cố Phóng Vi, "Anh có đi không, anh nói anh biết lái xe máy mà."
Chàng trai cao ráo vẫn bất động, tay cầm điện thoại di động, như thể không nghe thấy những gì cậu bé nói.
Đầu bên kia điện thoại, Lộc Hành Ngâm nhẹ nhàng nói: "Em xin lỗi, là em trêu chọc anh, chủ động tỏ tình với anh, mới dẫn đến những chuyện này.
Em đã nghĩ kỹ rồi, chúng ta không hợp nhau, anh thích hợp với một người tốt hơn em."
"Em không phải thiên tài, em không sinh ra để sửa chữa người máy nhỏ, sở dĩ ngày đó em sửa cổng biểu hiện của nó là vì em từ nhỏ đã sửa chữa đồ đạc ở dưới quê."
"Em không theo kịp anh, học tập rất mệt.
Đối với e việc học không hay ho gì, trước đây em học chăm thế là vì em muốn được cử đi học, vào đại học sớm hơn, kiếm tiền cho bà."
"Lần đầu tiên anh gặp em." Giọng nói của Lộc Hành Ngâm dừng lại ở bên kia, như thể hít một hơi thật sâu, "Lần đầu tiên anh gặp em, em cân bằng câu mà anh cho chỉ trong ba giây, có thể anh quên mất, đó là câu có trong cuộc thi khu vực của em, em nhớ đáp án, vì thế em có thể làm nhanh vậy đấy.
Lúc đó anh đã bảo em đừng đến Thanh Mặc, nhưng mà em không có lựa chọn nào khác cả."
"HMI là em tìm hiểu đấy, em hoàn toàn không biết gì về tương tác giữa người và máy tính.
Lúc đó là vì thích anh nên muốn bắt chuyện với anh." Lộc Hành Ngâm nói: "Lúc trước không nói với anh, bởi vì em không dám nói.
Chuyện thi đua hay những chuyện khác, vốn không liên quan đến anh.
Em xin lỗi."
"Em rất thích anh, sau này vẫn có thể sẽ tiếp tục thích anh, nhưng yêu không thể là chuyện quan trọng nhất đối với em.
Em xin lỗi, Cố Phóng Vi." Lộc Hành Ngâm trầm giọng nói.
"Thầy Trần nói anh giúp em bù tiền, em để năm vạn tiền đặt cọc khiếu nại trả lại cho anh.
Tấm thẻ đặt ở trong hộp linh kiện của người máy nhỏ."
Mọi thứ ngày hôm đó vẫn rõ ràng như trước, phòng hiệu trưởng sáng sủa, trong cửa im ắng, điều hòa phà hơi khí, tiếng động ngoài cửa, Cố Phóng Vi đang ngồi ở bàn hiệu trưởng chơi trò quét mìn, đôi mắt hoa đào tùy ý giương lên, trong mắt ẩn chứa ý cười.
Đó là màu sáng đầu tiên trong cuộc đời bình phàm tầm thường của cậu.
"..."
Lộc Hành Ngâm dừng lại, hai bên đều im lặng.
Cố Phóng Vi mở miệng, nhưng không thể thốt ra lời nào.
Có lẽ hắn muốn nói điều gì đó, nhưng hắn hiểu giọng điệu mệt mỏi tuyệt vọng của Lộc Hành Ngâm, cũng hiểu chuyện gì đã xảy ra với cậu.
Cậu bình tĩnh, thản nhiên xé bỏ lớp mặt xấu xí của mình để cho hắn thấy, bần cùng, tầm thường, bất lực, chính là vệt bùn vết dập nát dưới bông hoa.
"Em chờ anh về, được không?" Cố Phóng Vi cũng lên tiếng, giọng khàn khàn, "Anh không quan tâm những thứ này, cho dù em——"
"Nhưng em quan tâm." Lộc Hành Ngâm nói, "Giống như anh quan tâm năm vạn tệ đó, anh à.
Cứ vậy đi, khuya rồi, anh đi ngủ sớm đi."
Điện thoại cúp máy.
Cố Phóng Vi vẫn còn bàng hoàng đứng tại chỗ.
Gió lại thổi những hàng cây hai bên đường, luồn qua chiếc đèn pin trên tay đứa trẻ.
Cậu bé vẫn đang đợi anh, cảm thấy hơi hoang mang vì hắn không đáp lời, chỉ cúi đầu lẩm bẩm: "Điện thoại của em sắp hết pin...!Anh sắp đi à?"
Cố Phóng Vi liếc nhìn hướng hắn đi tới, đang định mở miệng, đứa nhỏ lại lẩm bẩm nói: "Anh lại phải đi sao? Nhưng mà vừa rồi là chuyến cuối cùng, sớm nhất cũng chỉ có thể mua vé chiều mai.
Nói lẹ đi, anh còn đi không?"
Cố Phóng Vi trầm mặc một hồi: "Anh đi."
Hai mắt đứa nhỏ sáng lên: "Được, anh lái xe đi, có người đón em rồi, em không cần đi bộ trở về.
Muộn quá nên không thể bắt taxi được."
Cố Phóng Vi chưa bao giờ lái xe nát như thế này, hắn có hẳn một chiếc mô tô phân khối lớn B120 Wraith trị giá 400 vạn, đó là món quà sinh nhật năm mười hai Cố Thanh Phong tặng hắn, công ty phát hành tuyên bố nó thuộc bộ sưu tập "Nổi loạn trời sinh".
Chiếc xe máy trước mặt hắn như muốn vỡ ra bất cứ lúc nào, nhiều bộ phận sẽ xoắn vào nhau và bung ra mọi lúc mọi nơi.
Cố Phóng Vi nhìn chằm chằm con đường, ánh đèn chiếu sáng một đoạn đường nhỏ trong bóng tối, không gian trống rỗng không có gì, chỉ có bụi cỏ thấp bé rậm rạp.
Trên đường có rất nhiều đá, chiếc xe máy bị xóc qua lại, xương cụt như bị gãy theo.
"Anh tìm anh Hành Ngâm chơi hả?" Đứa nhỏ lại hỏi, thanh âm tiêu tán trong gió, thấy Cố Phóng Vi không có trả lời, lại lớn tiếng hỏi: "Anh tìm anh Hành Ngâm chơi thật à! Em còn không biết ảnh về nữa, mẹ em không nói cho em biết, nếu không em đã về sớm hơn rồi, em đã không gặp anh ấy gần hai năm, lần trước anh ấy có về một lần, mà lúc ấy em đang học."
Nhóc chỉ hướng Cố Phóng Vi đi tìm Con đường Sau khi lái xe khoảng nửa giờ, khung cảnh trước mặt tôi cuối cùng cũng không còn vắng vẻ và hiu quạnh nữa.
Tôi bước vào một thị trấn nhỏ với những con đường sạch sẽ và ngăn nắp và ánh đèn rực rỡ.
Chợ đêm có những dãy lều bạt bên đường, không khí có mùi bia và tôm hùm đất.
"Tới rồi." Đứa trẻ xuống xe.
Cố Phóng Vi theo nhóc chỉ quẹo vào một con hẻm hẹp, dừng xe sang một bên.
Đứa bé tiếp tục chỉ hắn: "Anh dừng ở chỗ này đi, để em đi mở cửa kéo của anh Hành Ngâm, không có ai trộm, nên cũng không khóa."
"Đây là chỗ nào?" Cố Phóng Vi nhìn con ngõ nhỏ hẹp này, nhịp tim đập nhanh quen thuộc lại dần lan tràn, hắn cũng không biết cho đến khi nhìn thấy đứa trẻ quen thuộc mở cửa kéo, kéo ngọn đèn cũ kỹ mờ mịt mới nhìn thấy rõ: nơi trước mặt là một cửa hàng sửa chữa.
Nói nó giống của hang sửa chữa hơn, không bằng nói giống phòng tạp vật, bởi vì đã lâu không có người quay lại dọn dẹp, tủ kính màu xanh đậm bám đầy bụi, nhưng đồ trang trí bên trong lại gọn gàng ngăn nắp.
"Chỗ anh Tiểu Lộc từng sửa đồ.
Khi em còn nhỏ, em hay đến nhờ anh ấy làm bài tập.
Ảnh cái gì cũng biết, còn giúp em sửa máy chơi game nữa."
Cố Phóng Vi im lặng, nhìn xuống ngăn kéo đã vỡ một nửa — — Bên trong có một chai rượu thuốc, cùng một cuốn sổ cũ, giấy đã trở nên giòn, trên bìa viết ba chữ đơn giản: sổ kế toán.
Hắn rất quen thuộc với nét chữ cực