Sau khi Lộc Hành Ngâm tham gia Nhóm Micrô, cậu phát hiện ra mình không phải là học sinh đầu tiên tỉnh S.
Cậu vốn cho rằng ở tỉnh thi đại học lớn này, thi đua yếu kém, cho dù có người muốn tham gia thi hóa học cũng sẽ không có quá nhiều người, nhưng khi Thần Sữa kéo cậu vào một nhóm tỉnh S, cậu mới phát hiện trong nhóm có gần trăm người.
Thần Sữa nói: "Tôi và Thận Độc sẽ không quản lý tất cả các nhóm.
Mỗi nhóm bầu ra một trưởng nhóm.
Cậu là thành viên đầu tiên đội tỉnh S tham gia, thế cậu làm trưởng nhóm đi."
Lộc Hành Ngâm đồng ý.
Cùng lúc đó, nhóm lớn tuyên bố một tin: "Ngày mai 9 giờ tối, sẽ có một bài kiểm tra chung của Nhóm Micrô, hai ngày sau có điểm.
Đề có độ khó lớn hơn để vòng loại toàn quốc.
Đồng thời, vòng một và vòng ba cuộc thi đua hóa học Kế hoạch Đại Đồng đã bắt đầu, hoan nghênh mọi người tham gia.
Không có giới hạn địa điểm thi, hy vọng mọi người sẽ có ý thức tuân thủ thời gian và quy định làm bài thi.
Thi đua hóa học là việc riêng, phù phiếm nhất thời sẽ phá hủy tương lai của mọi người."
Lộc Hành Ngâm nhấp vào danh sách xếp cuối cùng thì không chỉ thấy các tài liệu tham khảo với số thành viên thi đua hóa học như họ, mà còn có các sinh viên hóa học từ các trường đại học hàng đầu, giáo viên hóa học và huấn luyện viên thi đua trên toàn quốc.
Lần trước, xếp hạng nhất là một đàn anh năm cuối Học viện hóa học Đại học P.
Có người bình luận: "Có thể tham gia theo cách này luôn sao?"
Thần Sữa trả lời: "Không có giới hạn, bản chất việc học thi đua là yêu hóa học."
Tiếp theo, chính đàn anh này trả lời: "Tôi không biết là có hồi đó có thi đua, hồi cấp 3 tự học nhưng không biết đường, cũng không tìm được tổ chức nào để giao lưu, hiện tôi đang học tại Học viện hóa học Đại học P, rất mong được tham gia cùng mọi người.
"
Lộc Hành Ngâm đã đọc mấy đề bài này.
Bởi vì nhiều người khác nhau đã tham gia vào kế hoạch ra đề, hy vọng có thể đưa ra những đề bài bắt mắt, những bài cuối được chọn không chỉ khó nhằn mà còn có những cách giải khác nhau, thậm chí phong cách cũng vô cùng lập dị, sẽ không có mãi một dạng cố định.
Ra đề luôn là một truyền thống ở Đảo Hoá Học, tương tự đề Fukuyama, giữa các thi đua sinh nó có một cái tên là "Đề Đảo".
Lộc Hành Ngâm trước đây không tiếp xúc các đề ở Đảo Hoá Học, bởi vì cậu nghe nói nó quá khó cũng không thực tế, vì vậy nó không phù hợp để cải thiện trình.
Cậu thử làm mấy bài.
Hơn một nửa thời gian vô tình trôi qua, Lộc Hành Ngâm đắm chìm trong quá trình giải đề, cho đến khi Khang Cần ở phòng bên gọi cậu: "Tiểu Lộc, buổi chiều cậu có lên lớp không? Có muốn đi cùng không? Chiều nay dạy hữu cơ hả gì đó."
Cố Phóng Vi ngủ trong ký túc xá bên cạnh.
Vừa đi ra ngoài, liền nghe thấy Khang Cần cười nói: "Cố thần không có lên lớp, tôi không thấy cậu ta học được mấy tiết, chúng ta vào đội tuyển tỉnh chăm chỉ huấn luyện, cậu ta nhìn như tới du lịch vậy đó.
Tôi nói cho cậu biết, cậu ta có nhiều thời gian như vậy mà chỉ đi làm mấy việc khác, tôi thấy cậu ta không lo chuyện vào đội tập huấn quốc gia, có lẽ chắc ăn vào đội tuyển quốc gia, dù gì cậu ta đã lọt vào top ba lý thuyết ba lần liên tiếp."
Lộc Hành Ngâm cụp mắt xuống.
Lý Kỳ nói: "Nhìn mấy đứa Trung học số 1 Công Ngọc đi, cũng đến đây giống như đi du lịch đấy? Bọn họ quá khủng bố, mỗi lần làm bài kiểm tra tập thể luôn nằm trong top 20, không phải Trung học số 1 Công Ngọc thì là Trung học Phồn Tinh
"Phồn Tinh năm nay khá mạnh." Khang Cần vào nhóm huấn luyện đội tuyển tỉnh Đại học Bắc Quan, kiểm tra kết quả gần đây của trường Trung học Phồn Tinh.
"Mạnh hơn năm ngoái, nhưng chuyện năm ngoái..."
Bọn họ nhìn nhau, đều không nói gì.
Sau khi vào Đại học Bắc Quan, ngoài việc chia phái theo điểm số, họ cũng dần nhận ra một số quy tắc bất thành văn mà tất cả học sinh đều tự giác mắc phải —— ví dụ như sau bao nhiêu ngày, tỉnh yếu có thể chơi với tỉnh mạnh, nhưng không có ai chủ động chơi cùng học sinh Trung học Phồn Tinh.
Phồn Tinh nằm ở tỉnh Q.
Đội tuyển tỉnh gọ năm nay có tổng cộng 14 thành viên, bảy người trong số đó đến từ trường Trung học Phồn Tinh.
"Cái bọn trường đó bị thành viên đội tuyển tỉnh mình coi thường đấy.
Trường bọn đó gian lận liên luỵ toàn bộ cải cách chính sách thi đua, đám đó đáng bị như vậy!", Khang Cần nói.
"Tiểu Lộc, ngày hôm qua cậu thí nghiệm không có về, nên cậu mới không biết.
Chính mình đội tuyển tỉnh bên trong xảy ra đánh nhau, học sinh Phồn Tinh đánh nhau với trường khác."
Lý Kỳ cũng nhiều chuyện: "Sau đó bị giáo viên phát hiện, nói năng rất khó nghe, nếu đám họ lại đánh nhau như thế này sẽ bị đuổi khỏi trại tập huấn.
Cậu biết sau lưng trại tập huấn Đại học Bắc Quan là Hiệp hội Hóa học Quốc gia mà, chưa vào đội tập huấn quốc gia, mà đã bị người ta để ý để rồi." [1]
[1] Các trại đều khác nhau, đội tập huấn chỉ là huấn luyện để chọn lọc lại, đội tuyển là sẽ đại diện chính thức.
Lộc Hành Ngâm yên lặng lắng nghe, nghĩ đến Trần Xung và Thẩm Thanh Vân, nên không nói gì vào.
Chương trình vô cơ buổi chiều rất khó, Lộc Hành Ngâm nghiêm túc lắng nghe, cảm thấy suy nghĩ của mình có chút khác biệt so với trước đây, cởi mở rõ ràng hơn rất nhiều.
Sau hai tiết học là buổi tự học và giải đề, cho phép thảo luận quy mô nhỏ.
Lộc Hành Ngâm ngồi ở hàng ghế đầu với Trình Khác và Thần Sữa, cũng như một số thành viên tỉnh lẻ lạ mắt.
Giữa giờ tan học, Trình Khác quay sang hỏi cậu: "Ông có làm giải đấu buổi tối không? Để thuận tiện cho việc làm bài, bên tui định in ra làm trong phòng thí nghiệm.
Làm ra sẵn làm thí nghiệm luôn."
Lộc Hành Ngâm nghĩ một lúc: "Được."
Thần Sữa cũng quay lại, nghe bọn họ nói chuyện, y vô tình liếc nhìn đề trắc nghiệm đang làm dang dở của Lộc Hành Ngâm, trực tiếp phát hiện ra điểm sáng: "Cậu làm xong câu ba rồi à.
Sao cậu đoán được cấu trúc này thế? Tôi nghĩ một lúc mới ra luôn ấy."
Lộc Hành Ngâm lật ngược tờ giấy nháp lên cho y xem.
"Đỉnh, chiến thần." Thần Sữa có chút mở mang tầm mắt nhìn cậu, quay lại tìm tờ giấy nháp đặt trước mắt cậu một câu suy luận cấu trúc nguyên tố, "Cậu xem câu này thế nào?"
Lộc Hành Ngâm chưa bao giờ làm câu dạng này.
Cậu cụp mắt nói: "Chờ một chút, tôi làm thử."
Bút chì vẽ một đường, kết cấu xoay tròn trong đầu, vỡ vụn, từ không thành có, từ hư không thành thực thể, không để ý tới khuôn khổ mê hoặc, từ đây sinh ra linh cảm.
Ngòi bút Lộc Hành Ngâm dừng một chút, dùng đầu bút chọc vào Thần Sữa: "P4O22?
"Chờ tí." Sữa Thần nhanh mắt nhanh tay lướt qua đáp án, lật tờ giấy qua.
P4O22.
"Làm dị được luôn?" Sữa Thần cùng Trình Khác nhìn nhau, "Cấu trúc như đặc cầu vậy mà cậu cũng đoán được?"
"Làm câu khác không?" Trình Khác cũng tới cho cậu một đề suy luận.
Lộc Hành Ngâm lần này mất nhiều thời gian hơn để nghĩ ra, sau khi thử hơn chục cấu trúc, cậu đoán đại thử: "N-methylaniline?"
Trình Khác giơ ngón tay cái với cậu: "Cậu gớm thế."
Cậu ta nhận thấy tốc độ giải quyết đề bài của Lộc Hành Ngâm có thay đổi, nhanh hơn bình thường và tư duy giải đề cũng giật gân hơn.
So với cảm giác về Lộc Hành Ngâm trước kia: nhẹ nhàng, cân đối, mà tư duy hiện tại có vẻ hơi quá lớn gan, hay nói cách khác là nhảy vọt sắc bén.
*
Vào buổi tối, Lộc Hành Ngâm đến phòng thí nghiệm hóa học như đã hựn.
Tuy nhiên, cậu không tham gia chọn đề Đảo Hoá Học mà lại dành tâm sức cho thí nghiệm.
Vì biểu hiện của cậu vào buổi chiều, Thần Sữa coi trọng cậu hơn, nhanh chóng coi cậu là "Người nhà" -—— biểu hiện cụ thể là chuyển từ bàn đầu sang bàn ba gần Lộc Hành Ngâm.
"Để tôi nói tiếp nghe này, lúc trước không ngồi ở dãy sau là vì muỗi ở đấy chích nhiều gần chết.
Mặc dù hàng đầu cũng sẽ bị muỗi chích, nhưng hàm lượng Co2 ở hàng sau cao hơn nên có nhiều muỗi hơn."
Sau khi ngồi một lúc, Thần Sữa đột nhiên cảm thấy có gì không ổn: "Nay lạ nha, không có con muỗi nào chích tôi luôn, gì thế này?"
Lộc Hành Ngâm nhìn vết máu vẫn chưa biến mất trên cánh tay của mình, cũng ngơ ra —— hôm nay không có muỗi đốt cậu.
"Nhắc tới muỗi," một nữ sinh thản nhiên nói ở hàng sau, cô nàng tên là Sở Tuyền, là thành viên của tỉnh đội C từng đạt huy chương vàng