Edit: Wattpad | @llllMeiMeillll
Địa điểm huấn luyện của đội tập huấn quốc gia là tại Đại học Dương Liễu, toạ lạc ở vùng Giang Nam.
Vì đội tập huấn quốc gia đã loại một số tuyển thủ đến từ các tỉnh thành nên thứ hạng của Lộc Hành Ngâm trong đội tập huấn quốc gia không phải là hạng 22 trong trận chung kết mà là hạng 15 chung cuộc.
Nhiều người xếp hạng sau cậu thậm chí còn có điểm cao hơn cậu.
Đến lúc này đối với mọi người mà nói, chuyện ở trường phần lớn đã giải quyết ổn thỏa, tương lai không cần lo lắng.
Trong tuần đầu tiên, không khí tập huấn quốc gia thoải mái hơn nhiều so với tập huấn đội tuyển tỉnh hay vòng chung kết toàn quốc.
Trong ba tuần, họ nhận được phiếu ăn không giới hạn và phiếu ăn ở căng tin từ nhà ăn của Đại học Dương Liễu, họ ăn ở từng nhà ăn một, sau đó lập nhóm mua bột củ sen và kê huyết thạch, đóng gói cá quế chiên xù mang về, gọi đùa đây là "Tour công quỹ".
Lộc Hành Ngâm không ra ngoài nhiều, cậu thích ở trong ký túc xá để đọc sách hoặc chơi game.
Học sinh cùng ký túc xá với cậu đến từ tỉnh N, cùng tỉnh với Thần Sữa, vừa cặn xếp hạng 50.
Tên là Trần Phương.
Cậu ta không học cùng trường với Thần Sữa, tính tình cũng rất khác biệt, một người thì độc đoán, còn người kia thì thận trọng điềm đạm.
Trần Phương có vóc dán nhỏ bé với làn da đen hơi vàng, trông giống như một học sinh Trung học còi cọc.
Trong đội tập huấn quốc gia, điểm trung bình của một số bài kiểm tra sau khi gia nhập đội sẽ được công bố mỗi ngày, Lộc Hành Ngâm xếp thứ 22 trong vòng chung kết toàn quốc, sau khi đến, cậu đã trở thành bom tấn hàng loạt trực tiếp giành vị trí song hạng nhất lý thuyết-thực nghiệm.
Ngay cả Trình Khác cũng bị sốc: "Lộc Hành Ngâm, cậu làm gì trong kỳ nghỉ đông thê?"
Họ là số ít người biết cậu đã trải qua phẫu thuật, Thần Sữa cũng bị sốc: "Cậu không phải làm phẫu thuật sao? Phẫu thuật sọ cũng làm người ta thông minh hơn à???"
Lộc Hành Ngâm cười nhẹ.
Nếu nói bước đột phá của cậu trước khi vào chung kết là do lần đầu tiên cậu hiểu được sự khác biệt giữa "thi" và "đam mê", thì 3 tháng tu dưỡng phẫu thuật này chính là khoảng thời gian để cậu hiểu rõ hơn về chữ "đam mê".
Thực ra để thích hóa học không có chi phí nào cả, chỉ cần thích nó.
Bởi vì kinh nghiệm của chính mình, cậu từng hiểu lầm cái giá của việc yêu thích hầu hết mọi người và mọi vật trên thế giới này, cho đến khi cậu đi đến trước cánh cổng quỷ môn quan, cậu mới phát hiện chuyện đó thực sự rất dễ dàng.
Những tinh thể kết tủa trong những ống nghiệm đó, sương trắng bốc lên trong ống ngưng tụ—— tất cả những thứ này đều do thế giới xinh đẹp, bí ẩn và phức tạp này ban tặng cho cậu.
Bây giờ cậu thi đấu không phải vì vinh quang, mà vì ý thích của riêng mình.
Trong ba tháng tĩnh dưỡng, cậu giống như nếm một ly nước trái cây đậm đà, không ngừng đọc những sách giáo khoa, đề mẫu và bài kiểm tra, chậm rãi nhìn những từ tiếng Anh phức tạp khó hiểu, cùng những tên người không phổ biến và hay thay đổi đó.
Hóa học cho cậu biết sự phức tạp của thế giới từng giây, đồng thời cho cậu biết sự khác biệt mà một sự khác biệt nhỏ có thể tạo ra từ điều tinh tế nhất.
Đây cũng là một thứ xa vời mà cậu thậm chí không bao giờ dám tưởng tượng.
Từ tuần thứ hai trở đi, bầu không khí tập luyện của đội tập huấn quốc gia dần thay đổi, bầu không khí căng thẳng bao trùm, mùi thuốc súng dường như dần nồng nặc hơn.
Những đứa trẻ này đều đã bừng tỉnh sau kỳ nghỉ kéo dài ba tháng, không thể tự chủ bị cuốn hút bởi mọi thứ trong đội.
Điện thoại di động bị tịch thu trong đội, chỉ có bảng điểm do huấn luyện viên viết tay và đăng ký treo ngoài cửa phòng huấn luyện, ghi đi ghi lại thành tích của họ sau vòng chung kết toàn quốc.
Điểm cá nhân, điểm trung bình và điểm trung bình có trọng số.
Mỗi đứa trẻ dần dần được trao cho những trách nhiệm khác nhau đối với thế giới bên ngoài —— từ trường cũ, từ tỉnh của mình.
Năm mươi người, tổng điểm luân chuyển nhiều lần, người đầu tiên và người cuối cùng lần lượt được thay thế, cho đến cuối tuần thứ hai, danh sách cuối cùng gần như cố định —— có học sinh lựa chọn từ bỏ.
Bản thân cuộc đua đội tuyển quốc gia là cơ hội để các tỉnh mở đường cho nguồn tài nguyên cho học sinh kế tiếp, không tiếc mà liều mạng giành lấy.
Mỗi khi điện thoại di động được phát sau buổi tập, Lộc Hành Ngâm luôn có thể nhìn thấy một số học sinh trốn sau bức tường, trịnh trọng gọi điện thoại cho huấn luyện viên tỉnh của mình, nói về kết quả.
Khi bố mẹ tôi đến thăm vào cuối tuần, cũng là tiếng nói của một nhóm người đang thảo luận lên kế hoạch cho tương lai bằng giọng nói trầm thấp.
Người đầu tiên rời đội là một cô gái tên Lưu Thương Tùng.
Cô đến từ tỉnh Z ở vùng Tây Nam xa xôi, cũng là một tỉnh yếu, cô là cô gái duy nhất của tỉnh Z lọt vào đội tập huấn quốc gia và ký hợp đồng thành công với Đại học Bắc Kinh trong 5 năm qua.
Gia cảnh của cô cũng bình thường, bố mẹ cũng được coi là mới khai sáng —— đội tập huấn quốc gia luôn có hiện tượng nữ ít hơn nam, không phải nữ yếu hơn nam, mà là sự cạnh tranh đó vẫn đồng nghĩa với sự lập dị và lệch lạc chuẩn mực trong mắt của hầu hết các bậc cha mẹ, đã có rất ít bậc cha mẹ có thể ủng hộ con gái đi theo con đường này, thậm chí còn ít hơn nữa đã lọt vào giai đoạn đội tập huấn quốc gia.
Thần Sữa luôn dung giọng điệu thẳng nam lúc nói, cậu ta cũng không lịch sự lắm khi đánh giá các cô gái: "Có rất nhiều áp lực, chắc nhỏ đó được tỉnh mình ưu ái nhiều tài nguyên nhất.
Không chừng từ nhỏ đến lớn đều hạng nhất, không nghĩ đến tới đội quốc gia lại đội sổ, dù thế nào cũng không leo lên được, tự nhiên bị tâm lý thôi."
Giờ phút này đã là ngày huấn luyện thứ mười ba.
Thành viên thứ hai rời đội đến từ thành phố G, tức là trường Trung học trực thuộc Đại học G, mỗi khối chỉ nhận hơn 100 người, tỷ lệ ra nước ngoài, Thanh Bắc, chi phí vốn cộng lại lên tới 100%.
Tuy rằng cậu đó không nói rõ ràng nguyên nhân rút khỏi đội, nhưng mọi người cũng có thể đoán được —— năm nay đội tập huấn thành phố G thu hoạch bội thu, đội tập huấn quốc gia có sáu người đến từ cùng một trường.
Chỉ có một suất vào đội tuyển quốc gia, và vì học cùng trường, biết khoảng cách giữa mình và các bạn cùng lớp, vì thế chỉ đơn giản muốn bỏ cuộc.
Mà còn có một số người không có can đảm rời đội, không chịu buông tha cho mình, vẫn đang chật vật dưới đáy vực bị loại, chỉ muốn trải qua ba tuần này từ đầu đến cuối.
Khoảng cách giữa kết quả của nhóm người này và nhóm trước đó ngày càng lớn, thậm chí khoảng cách có thể lên tới 20 đến 30 điểm.
Dần dần, không còn ai ra ngoài ăn cá quế chiên xù nữa.
Trong phòng huấn luyện, có người đạt kỷ lục bốn ngày rưỡi không ra ngoài ——ăn mì gói ôn bài, buồn ngủ gục xuống bàn, cảm thấy thời gian trở về ký túc xá không thể lãng phí.
Ghi nhiều hơn một điểm so với những người khác trong bài kiểm tra có thể khiến ban giám khảo xem xét trong lần đánh giá cuối cùng của đội tuyển quốc gia.
Lộc Hành Ngâm vẫn duy trì một thói quen bình thường.
Cậu ngủ tám tiếng mỗi ngày, ôn tập các câu hỏi trong tiết huấn luyện, đến khuya đến phòng thí nghiệm để làm thí nghiệm, lặp lại tần suất tương tự như bài kiểm tra, sau đó trở lại tắm rửa đi ngủ.
Vào ngày thứ hai mươi, bài kiểm tra của đội huấn luyện đột nhiên bị thay đổi và thay thế bằng bài kiểm tra trình độ tiếng Anh —— hầu hết các thí sinh đều không ngờ tới sự sắp xếp này, binh hoang mã loạn.
Để cạnh tranh trong tỉnh thi đua, chương trình môn Anh để đại học bình thường còn không tích lũy được, chứ đừng nói đến các thí sinh khoa học tự nhiên không am tiếng Anh.
Lộc Hành Ngâm ban đầu nghĩ cậu sẽ bị bài kiểm tra này làm khó, nhưng điều cậu không ngờ tới là sau khi có kết quả bài kiểm tra, cậu xếp hạng tư.
Hầu hết mười học sinh đứng đầu đều là học sinh đến từ các tỉnh phát triển và các trường nổi tiếng.
Không cần phải nói, Sở Tuyền từ nhỏ đã được dạy song ngữ, ra nước ngoài giao tiếp không có rào cản, còn lại học sinh của mấy trường danh tiếng đều đã thực hành chất lượng giáo dục từ nhỏ.
Các cuộc thảo luận về các ứng cử viên đội tuyển quốc gia ngày càng gay gắt hơn.
Lộc Hành Ngâm đọc các bài đăng trên Đảo Hoá Học mỗi ngày, thấy có nhiều ý kiến khác nhau về các ứng cử viên cho đội tuyển quốc gia.
Số một Sở Tuyền, chắc chắn vào đội tuyển quốc gia, tỉnh đăng cai vòng chung kết, luôn giữ vững phong độ đầu tiên trong cả trận chung kết và thi đua huấn luyện.
Với lại bản thân cô ở Đảo Hoá Học có một đống fanboy fangirl, tiếng nói rất có trọng lượng.
Phần còn lại của bảng xếp hạng lại rất thú vị.
Một là Trình Khác.
Cậu hạng mười trong trận chung kết, thành tích trong đội tập huấn luôn ổn định trong top bốn.
Người còn lại là Thần Sữa, cậu ta hạng sáu trong trận chung kết, nhưng biểu hiện của cậu ta trong đội tập huấn hơi thất thường——- tuần đầu tiên hơi chểnh mảng, khiến thành tích có nhiều biến động.
Cùng lúc đó, Trần Phương của tỉnh N ở chung ký túc xá với Lộc Hành Ngâm, cũng giữ hạng cao, lọt vào danh sách rút gọn của đội tập huấn quốc gia ở hạng 50 cuối cùng, nhưng cậu đã từ vị trí hạng 50 leo lên dẫn đầu rồi đến hạng 30, tiếp đến là top 20, hiện đã ổn định trong top 5.
Cậu ta và Thần Sữa ở cùng một tỉnh, không biết ai sẽ giành được suất trong đội tuyển quốc gia.
Còn lại là thảo luận suất giữa Lộc Hành Ngâm và Cố Phóng Vi.
Cố Phóng Vi xếp hạng nhì toàn quốc trong trận chung kết, nhưng hắn đã nghỉ phép dài hạn trong đội tập huấn, chỉ có kết quả lý thuyết trực tuyến mới được đưa vào bảng xếp hạng tổng điểm.
Lộc Hành Ngâm xếp hạng 22 trong cả nước trong trận chung kết, trong đội tập huấn xếp hạng nhì chung cuộc về tổng điểm và điểm trung bình.
Họ cũng ở cùng một tỉnh —— cũng không biết ai sẽ nhận được suất cuối cùng.
Vào ngày cuối cùng của kỳ thi trong tuần thứ ba, Cố Phóng Vi vội vã quay lại.
Dù điểm trung bình trước đây được đưa vào tiêu chí tuyển chọn thành viên đội tuyển quốc gia, nhưng điểm nổi