Edit: Wattpad | @llllMeiMeillll
8 giờ sáng chủ nhật.
Khi Lộc Hành Ngâm tỉnh dậy, bên ngoài trời vẫn còn sương mù và mưa, nhiệt độ lạnh hơn nhiều so với ngày hôm qua.
Quý Băng Phong gửi tới một tin nhắn: "Thiếu gia, Cố Phóng Vi tới đón cậu cùng về nhà, có thời gian tôi sẽ liên lạc với cậu.
Tiên sinh phu nhân và tiểu thư thiếu gia đều đang đợi cậu ở nhà.
"
Cố Phóng Vi sao?
Lộc Hành Ngâm nhìn vào màn hình điện thoại, không có ai liên lạc với cậu.
Cậu khó nhọc lôi chiếc hộp ra khỏi gầm giường.
Khi họ gửi cậu đến trường Trung học số 7 Thanh Mặc, mọi thứ đã được chuẩn bị cho cậu, kể cả quần áo.
Chúng đều là những thương hiệu nổi tiếng, hoặc một số quần áo đặt làm riêng mà Lộc Hành Ngâm thậm chí không thể xác định được nhãn hiệu, nhưng cậu chưa từng mặc chúng.
Chỉ cần là ngày học, trường trung học cơ sở số 7 Thanh Mặc phải mặc đồng phục học sinh, chỉ trong những ngày nghỉ, học sinh mới có thể thay quần áo của mình.
Lộc Hành Ngâm chọn ra một bộ quần áo.
Một bộ âu phục, áo khoác dày công sở cùng quần yếm, bên trong mặc áo sơ mi trắng đơn giản, đi đôi bốt ngắn, trông cao ráo chân dài, khí chất xuất chúng.
Cậu thường không quan tâm lắm đến việc mình mặc gì, miễn là sạch sẽ và ấm áp.
Trước đây ở thành phố Đông Đồng, cậu đã trải qua mùa đông chỉ bằng một bộ đồ và chiếc áo khoác lông.
Mỗi tối về nhà, cậu giặt qua nước lạnh rồi hơ trên bếp than hồng.
Quần áo được sấy khô theo cách này rất dễ phai màu, lông tơ sẽ ngày càng mỏng hơn, cậu đã mặc như vậy trong ba năm trung học cơ sở.
Lộc Hành Ngâm tìm thấy thẻ trường do Cố Phóng Vi trả lại ở tầng dưới.
Nhưng lúc này không phải thời gian căng tin mở cửa, quầy quà vặt cũng là bởi vì thứ hai đóng cửa.
Không có ai trong lớp.
Lộc Hành Ngâm trở lại lớp học và ăn một chút đồ ăn vặt —những thứ mà Khúc Kiều và Trần Viên Viên nhét cho cậu, cậu vẫn chưa ăn xong; trong khi chờ tin nhắn trên điện thoại, cậu lại đi vòng quanh nhóm giao dịch, nhận được nhờ giúp thay pin đồng hồ cơ và sửa chữa sườn ô tổng cộng lên đến mười tệ.
Mặc dù sách học tài liệu lớp 10 không còn là vấn đề khó khăn nhưng anh vẫn cần phải kiếm và tiết kiệm tiền.
Nhà họ Hoắc không cho cậu tiền tiêu vặt.
Mặc dù ở trường Trung học số 7 Thanh Mặc, một gói đồ ăn vặt cá khô có giá hai nhân dân tệ.
Cậu không đến quầy quà vặt, bạn cùng lứa so tieeu tiền cho một túi khoai tây chiên 3,5 tệ, hay giá 4.000 đến 5.000 tệ cho một đôi giày hàng hiệu, cậu không hiểu sao lại thế.
Những gì cậu biết là mười nhân dân tệ đã có thể mua đủ dược liệu cho bà Lộc và cậu trong hai hoặc ba ngày.
Cả cậu và bà nội Lộc đều bị bệnh mãn tính, bệnh viện thành phố không thể hoàn trả các dược liệu trung y, nên hai người đã mua chúng ở một khu chợ xa hơn.
Giá của các cửa hàng thuốc bắc cao, chợ thuốc bắc địa phương sẵn sàng bán với giá gốc, 2 tệ có thể mua được 80 cây bạch cập, quý hơn nữa, 15 tệ 2 đồng có thể mua được tâm thất trần bì.
Bà nội Lộc đã già rồi, điện thoại di động cũng không có, bây giờ muốn gọi gì thì phải ra bưu điện cuối phố gọi.
Lộc Hành Ngâm không thể trở về, mặc dù cậu hiểu Hoắc gia đã để lại một khoản tiền cho bà Lộc trước khi họ đón cậu, nhưng cậu vẫn muốn tiết kiệm một số tiền để mua cho bà một chiếc điện thoại thông minh.
Vào lúc mười giờ, Lộc Hành Ngâm đã thuộc xong từ ghép.
Trong lớp học lạnh.
Bây giờ không phải là thời gian để sưởi ấm cao điểm, không giống như thường lệ khi có ba bốn mươi người chen chúc cãi vã với nhau để sưởi ấm, Lộc Hành Ngâm ngồi trên ghế, ngày càng lạnh hơn, các đầu ngón tay của cậu đã đóng băng.
Cố Phóng Vi vẫn không đến liên lạc với cậu.
Lộc Hành Ngâm mơ hồ cảm thấy mình có xu hướng phát sốt, nên cậu mang cho mình một cốc nước nóng, đắp mình một lúc rồi đến khu công nghệ đi dạo.
Cố Phóng Vi không ở trong trại căn cứ của hắn.
Phòng học không sử dụng mà Lộc Hành Ngâm nhìn thấy ngày hôm đó đã được Cố Phóng Vi cải tạo thành một xưởng nhỏ, bên trong có rất nhiều bảng mạch, dây điện và những thứ kỳ lạ khác được chất đống ngay ngắn.
Chắc hắn đang ở căn nhà thuê.
Lộc Hành Ngâm không biết địa chỉ của Cố Phóng Vi, ngay khi cậu muốn liên lạc với [thứ 15] trên QQ, Quý Băng Phong đã gọi: "Cậu đang ở đâu? Trong nhà đã đợi cậu rất lâu.
Cậu đã gặp Fangwei chưa?"
Lộc Hành Ngâm nắm chặt ngón tay và nói nhỏ: "Không thấy."
Quý Băng Phong không nhịn được bật cười: "Tôi không liên lạc với cậu, cậu cũng nên liên lạc với chúng tôi." Anh ta dừng lại, như thể lãng phí thời gian, có chút không kiên nhẫn nói: "Bây giờ chúng tôi sẽ phái tài xế đến đón cậu, cậu đến cổng trường đợi đi.
"
Cố Phóng Vi dậy lúc tám giờ, kiên nhẫn chờ đợi tin tức cho đến mười một giờ, cuối cùng nhận ra có điều gì đó không ổn.
Đến nay hắn vẫn chưa nhận được tin tức gì về con cái nhà họ Hoắc, cho nên hiệu suất gửi tin hơi chậm.
Hắn chợt nhận ra rằng có điều gì đó mà hắn đã sơ suất - hắn lập tức đứng dậy, ngồi thẳng và click mở thùng rác ra.
Vào cuối tuần, những người theo đuổi hắn lại có thời gian nhốn nháo, khi Cố Phóng Vi cuộn đến Điều 23, cuối cùng hắn cũng tìm thấy tin nhắn ngày hôm qua bị phân thành số quấy rối.
Hắn híp đôi mắt hoa đào, chậm rãi đọc: "Số điện thoại di động, 184..., lớp 11...!ban 27..."
Ánh mắt dời đến phía dưới phần tên, nhìn thấy ba chữ này, hắn đã bối rối một chút.
Cố Phóng Vi: "?"
Cố Phóng Vi: "!!!"
*
Khi Lộc Hành Ngâm về đến nhà, đã là một giờ rưỡi chiều.
Thanh Mặc nằm ở vùng ngoại ô, phải mất một ít thời gian để lái xe đến đây.
"Lại đây, đến, ngươi hâm nóng chút đồ ăn nóng bày lên bàn ăn cơm." Cậu vừa vào cửa, hơi nóng liền ập vào, quản gia cười cầm lấy áo khoác của cậu, "Thiếu gia đã trở lại, cậu có đói không?"
Lộc Hành Ngâm đứng yên ở cửa.
Trong phòng khách, mẹ Hoắc và ba Hoắc cùng nhau đứng dậy đi về phía này, hai đứa trẻ đang nằm dài trên sô pha nhìn nhau, miễn cưỡng đứng dậy.
Cả nhà khách khí đứng trước mặt cậu như đón khách.
Mẹ Hoắc trông rất giống Lộc Hành Ngâm, khuôn mặt nhỏ nhắn, làn da trắng và thanh tú cùng một đôi mắt đen láy và long lanh.
Trong thời gian chờ đợi, sắc mặt của cô không được tốt cho đến khi nhìn thấy Lộc Hành Ngâm dưới mưa đi vào nhà, đang vẻ khác hẳn với những gì cô từng nghe, đôi mắt nai con rất giống cô lặng lẽ nhìn——có gì đó như đâm nhẹ vào tận đáy lòng.
Cô gượng cười: "Là...!Hành Ngâm phải không? Gọi ba mẹ."
Lộc Hành Ngâm ngoan ngoãn gọi: "Ba, mẹ."
Cha Hoắc có chút sốt ruột: "—Được rồi, mau vào đi, đừng đứng ở đây.
Đều là người một nhà."
Hoắc Tư Liệt là một thanh niên cao to cường tráng, cậu ta nhìn Lộc Hành Ngâm từ trên xuống dưới, thản nhiên nói: "Ăn mặc không tồi.
Luật sư Quý mua cho à, tôi cũng có một cái."
Hoắc Tư Đốc kéo tay áo anh trai.
Trên bàn ăn, mẹ Hoắc khách khí hỏi Lộc Hành Ngâm có học tốt ở trường không, sinh hoạt thế nào, Lộc Hành Ngâm nói "Tốt".
Cha Hoắc đột nhiên hỏi: "Còn bài thi tháng thì sao? Con làm thế nào?"
Hoắc Tư Liệt và Hoắc Tư Đốc bên cạnh sắc mặt kỳ lạ, Hoắc Tư Liệt cười lạnh: "Là trường trung học số 7 Thanh Mặc..." Sau đó giọng nói của cậu ta trở nên nhẹ nhàng hơn.
Mẹ Hoắc trừng mắt nhìn cậu ta.
Lộc Hành Ngâm: "Con vừa thi xong, chưa cho điểm nên không tốt lắm."
Nghe câu trả lời của cậu, cha Hoắc ngược lại cười nói: "Không tốt cũng không sao.
Dù sao thì năm lớp 10 con không học, cứ thoải mái học hành là được."
Bầu không khí trên bàn lại chìm vào im lặng.
Ngược lại, Hoắc Tư Liệt và Hoắc Tư Đốc bắt đầu nói chuyện vui vẻ, nói về chuyến đi chơi mùa thu bị hủy bỏ, đầu tiên là phàn nàn một hồi, sau đó nói về thầy cô và bạn học trong trường.
Hai anh em học cùng trường, đề tài nói mãi không xong.
Lộc Hành Ngâm lặng lẽ cụp mắt xuống, khuấy những hạt gạo trong suốt trong bát.
Dì quản gia chăm sóc cậu rất chu đáo, giống như lần trước, dì nấu rất nhiều món ăn miền Nam, trong đó có món cua sốt chua ngọt rất ngon.
Những con cua nhỏ được cắt bằng kẹp trước, rửa sạch, bọc trong bột mì và chiên cho đến khi vàng giòn, sau đó rưới nước sốt đã pha.
Vỏ mỏng, không cần bóc, chiên xong có thể ăn trực tiếp, giòn thơm, nước sốt đậm đà, dư vị bất tận.
Món ăn này Lộc Hành Ngâm thích nhất, trên đĩa có một đống cua nhỏ, khi còn lại bốn con, cậu gắp một con.
Hoắc Tư Đốc liền gắp một con, chẳng mấy chốc đĩa đã cạn sạch, Hoắc Tư Liệt đột nhiên lớn tiếng oán trách: "Dì Lưu! Lần sau chiên thêm cua đi, hôm nay con không ăn được con nào."
Hoắc Tư Đốc nói: "Trước đây ăn no rồi, dì Lưu quên mất còn có một người."
Dì Lưu cười nói: "Lần sau dì nấu thêm hai cân cua nhỏ, buổi tối nấu cho con ăn.
"
Đôi đũa của Hoắc Tư Liệt đang cắm trong bát phát ra âm thanh rất lớn: "Mới đi học về không phải muốn ăn thật ngon sao? Đến một giờ rưỡi phút mới ăn cơm không nói, bây giờ đồ muốn ăn thì không có, bỏ đói con rồi à?!"
Cậu ta đứng dậy, đặt bát xuống: "Con sẽ gọi nhà hàng bên ngoài mang đến."
Dì Lưu nhìn hai đứa nhỏ lớn lên, không tức giận chỉ