Edit: Wattpad | @llllMeiMeillll
Thông tin liên lạc của Diệp Phinh Đình và những người khác đã bị ép đưa cho Cố Phóng Vi sau khi nhìn thấy họ trong căn nhà thuê vào ngày hôm đó, hắn nói có việc cần liên hệ với bọn họ.
Lộc Hành Ngâm không ngờ rằng Diệp Phinh Đình sẽ trả lời cậu ngay lập tức: "Tư Phong, bây giờ nhóc có thời gian nghe điện thoại không?"
Lộc Hành Ngâm nhìn xung quanh, chuông chuẩn bị đã vang lên, và lớp học bắt đầu, tiết tiếp theo là tiết toán của Tống Lê.
Cậu bước nhanh đến tòa công nghệ.
Khi đến nơi không có ai, Lộc Hành Ngâm trả lời: "Có."
Diệp Phinh Đình gọi cậu: "Tại sao em đột nhiên hỏi chuyện này vậy?"
Lộc Hành Ngâm thấp giọng nói: "Em cùng lớp với anh ấy, giáo viên chủ nhiệm mới hỏi em...!về tình hình của ảnh."
Bên kia Diệp Phinh Đình cười khúc khích: "Đã biết, bên đó cậu ấy đang làm người khác đau đầu phải không? Lần trước tôi gặp chú và dì Cố, bọn họ cũng đau đầu, đi học mấy trường cấp 3 danh tiếng, có học bổng toàn phần mà về nước học ở một ngôi trường như thế này..."
Cô dừng lại một chút,"Có vẻ như cậu ấy vẫn rất nghiêm túc đi học, còn thuê nhà ở bên ngoài trường học."
"Cũng không biết nói sao nữa, cậu ấy không nói với bọn tôi.
Bọn tôi cũng hỏi qua cậu ấy rồi, chỉ biết sơ sơ là sau kỳ thi đua nào đó, cậu ấy đã trở nên như thế này." Diệp Phinh Đình nói, "Bọn tôi cũng đi tra rồi, người hạng nhì trong cuộc thi đó nhảy lầu tự sát, nghe nói nhảy trước mặt cậu ấy luôn.
Sau đó, cậu ấy đột nhiên từ bỏ offer từ một số trường học, rồi tự ý về nước, nghe nói thậm chí còn cãi nhau một trận với chú Cố nữa."
Đầu ngón tay Lộc Hành Ngâm vuốt ve vách tường gạch men bóng loáng lạnh băng, lẳng lặng suy nghĩ.
Cuộc thi dành cho các trường trung học cơ sở của các em khác với các cuộc thi Olympic do hội hóa học thực sự tài trợ, một mặt nhằm ngăn học sinh trung học cơ sở lấn át chỉ tiêu của học sinh trung học phổ thông, mặt khác là giảm số học sinh nhờ thi đua mà "tuyển thẳng vào các trường cấp 3 danh tiếng", học sinh cấp 2 từ khắp các khu vực cùng nhau tranh tài, do hạn chế về địa lý đối với các trường đăng ký dự thi nên còn được gọi là Sơ khảo vòng nhỏ trong nước (cuộc thi sơ khảo cấp tỉnh/cấp quốc gia nhỏ).
Xét về thể thức thi đấu, chỉ cần học sinh hàng năm giành được huy chương vàng trong Sơ khảo nhỏ trong nước, có thể được nhận vào các trường trung học nổi tiếng trong tỉnh với số điểm thấp hơn.
Và nếu học sinh có ý định tiếp tục cạnh tranh để được nhận vô điều kiện vào các trường danh tiếng, phải vào vòng chung kết quốc gia (vòng chung kết quốc gia nhỏ) sau các cuộc thi cấp tỉnh.
Đó cũng là cuộc thi mà Lộc Hành Ngâm đã tham gia hồi đó.
Tổng số người chiến thắng trong loại cuộc thi này thường do ban tổ chức kiểm soát và số lượng giải nhất được chia cho các tỉnh và thành phố hàng năm.
Vì liên quan đến tuyển chọn học sinh và tuyển chọn dự bị đội tuyển quốc gia cùng lớp cơ sở của bốn trường đại học nổi tiếng nên số lượng giải nhất cũng sẽ được phân bổ theo thực lực thi đấu của từng tỉnh, phấn đấu sàng lọc ra những hạt giống cạnh tranh thực sự.
Mặc dù tỉnh S có trường trung học Ưng Tài nổi tiếng nhất, là một trong bốn trường nổi tiếng của cả nước, nhưng nó có tỷ lệ tốt nghiệp là 100% với khả năng vào đại học TOP5 gần như đáng sợ.
Tuy nhiên, tỉnh S không phải là một tỉnh mạnh về thi đua bởi vì nó chú trọng nhiều hơn đến kỳ thi tuyển sinh đại học, và nguồn học sinh cho cuộc thi cũng không được chú ý nhiều ---- là một tỉnh yếu huấn luyện chất lượng, số lượng thi đua so với tỉnh mạnh thì ban tổ chức chấm điểm đương nhiên sẽ có sự thiên vị.
Thi đua cấp 3 đã như vậy, cấp 2 càng hơn nữa.
Tỉnh S chỉ phân bổ 20 người cho giải nhất năm đó.
Thành phố Đông Đồng, nơi Lộc Hành Ngâm ở, thuộc tỉnh C, một tỉnh có tính cạnh tranh cao, năm đó có 80 suất đoạt giải nhất được phân bổ., nguyên nhân do tỉnh C có bốn trường chuyên mạnh, đứng đầu là Trung học Phồn Tinh.
Trung học Phồn Tinh là trường cấp 2 tư thục liên tục có cấp 2 và cấp 3.
Trường đều đặn gửi các tài năng vào đội tuyển quốc gia đào tạo hàng năm, đồng thời cũng đã sản sinh ra các nhà vô địch Olympic thế giới.
Có thể được nhìn thấy sự tương phản rõ rệt.
Cố Phóng Vi đã có thể giành được giải nhất trong trận chung kết nhỏ ở Thành phố S, chắc chắn hắn đã vượt qua kỳ thi hoàn toàn một mình.
Bản thân Lộc Hành Ngâm cũng đang thi đấu một mình, cậu cũng biết các cuộc thi cấp trung học cơ sở không khó bằng các cuộc thi Olympic thực sự.
Giải nhất tuy có 20 người nhưng điểm số vẫn có sự phân hóa cao thấp.
Theo Diệp Phinh Đình, Cố Phóng Vi hạng nhất trong cả lý thuyết và thực nghiệm vào thời điểm đó.
"Vậy là ảnh, nhìn thấy người thứ hai nhảy lầu, nên vị ám ảnh sao?" Lộc Hành Ngâm nhẹ giọng hỏi.
"Không có, Tư Phong, đừng hiểu lầm anh Phóng Vi của nhóc.
Cậu ấy không yếu ớt như vậy đâu.
Khi bọn tôi còn nhỏ, chúng tôi đã gặp phải cuộc bạo loạn trên đường phố.
Cậu ấy đã tự mình kéo vài người trong số bọn tôi ra khỏi ngõ chết ra, như thể không có gì đã xảy ra." Diệp Phinh Đình nói: "Chuyện này tuy rằng có ảnh hưởng, nhưng tuyệt đối không chỉ đơn giản như vậy.
Đặc biệt chỗ bọn tôi không moi được gì từ cậu ấy."
"Nhóc đừng bao giờ đi hỏi cậu ấy vấn đề này, cậu ấy không thích người khác nhắc đến chuyện này, với lại đừng có chỉ trỏ quản chuyện của cậu ta nữa." Diệp Phinh Đình nói, "Chị nghe nói rằng khi cậu ấy trở về Trung Quốc...!chú Cố đã lấy thắt lưng đánh đến đứt, nhưng cậu ấy vẫn về nước mà không nói một lời nào."
Cô hỏi tình hình hai người họ thế nào trong khuôn viên trường rồi cúp máy.
*
Lộc Hành Ngâm trở lại lớp học muộn năm, sáu phút, Tống Lê không để ý đến cậu, sau khi nhận xét bài kiểm tra tháng, ông bắt đầu bài mới.
Hôm nay, các học sinh học tập trong một bầu không khí rất tốt.
Tống Lê thở dài: "Giáo viên chủ nhiệm mới của các em rất tốt.
Rất có thủ đoạn.
Nếu tiết nào vậy thì tốt rồi, sau này tôi sẽ không phải hét vào tai bạn mỗi ngày nữa."
Học sinh phía dưới cười vài tiếng.
Tống Lê nghiêm túc: "Em có biết các giáo viên trong lớp nói gì về các em không? Mấy ngày nay, họ nói các em rất ngoan và có động lực.
Thầy Trần khen học sinh lớp chúng ta lễ phép và chịu học hỏi.
Mấy em không tin à? Sao không tin được, giáo viên đứng đầu ban Ánh dương lại nhàn rỗi khen mấy em hả?
Nhắc đến Trần Xung, mấy học sinh đi theo xem hôm đó đều lúng túng nhìn nhau, không thể không thể không ngồi thẳng dậy.
Bọn họ được khen— bởi giáo viên đặc biệt duy nhất trong tổ hóa học!
Khúc Kiều sắp rơi vào trạng thái đờ đẫn ở phía sau, cô liều mạng đưa mảnh giấy cho Lộc Hành Ngâm, nhờ cậu giúp trả lời một số câu hỏi trong bài kiểm tra sinh học..
Lộc Hành Ngâm cẩn thận viết cho cô suy nghĩ và quy trình giải đề, đồng thời đánh dấu các điểm kiến thức.
Trong giờ sinh học của lớp bên cạnh, một cảnh tượng xuất hiện ở ban 27 trong giờ ra chơi.
Chuông báo chuẩn bị chưa vang lên, không ai nói chuyện ồn ào hay chạy nhảy lung tung, học sinh nào cũng yên lặng ngồi trên bàn của mình.
Nhóm nam sinh của Thần Nữ muốn gây sự, nhưng cuối cùng tất cả đều chết lặng vì không ai đáp lại.
Cô gái ngồi ở ghế trước Lộc Hành Ngâm quay lại, nhỏ giọng thảo luận với họ: "Cô Tạ đã chuẩn bị quà cho mỗi người chúng ta, đồng thời cũng định nhân vật cho mỗi người.
Ai cũng khác nhau.
Của cậu là gì?"
Khúc Kiều vẻ mặt lo lắng nói: "Kêu tớ giải một cậu, giải được thì thưởng cho thỏi son."
Cô gái bình thường rụt rè, ngại nói to, có chút nói lắp.
Lúc này, mắt cô lấp lánh: "Cô Tạ bảo tớ đi hỏi Lão Tống một câu phức tạp.
Rồi về giảng lại cho cổ nghe.
Sau khi tớ giải thích xong, cô ấy đưa tớ đến nhà ăn giáo viên ăn tiệc buffet."
Bên cạnh có người thì thầm: "Duma! Nhà ăn giáo viên! Lĩnh vực bí ẩn đó! Cậu mau hỏi đi, về nói cho bọn tớ biết bên trong có gì!"
Lộc Hành Ngâm có ấn tượng mơ hồ về cô gái này, cô hầu như chưa bao giờ đến nhà ăn để ăn vì chứng sợ xã hội mạnh, cô thậm chí không dám nói tên món ăn mà cô ấy muốn với dì phụ trách căng tin.
Lộc Hành Ngâm nhìn xuống cuốn sách sinh học ấn bản của giáo viên trên bàn.
"Cô không giao nhiệm vụ cho em mà chỉ tặng cho em hai cuốn sách."
Lật một trang, trang đầu tiên là phần di truyền quan trọng và khó của giai đoạn sinh học phổ thông, rất nhiều nội dung phức tạp, như một áng truyện cổ.
Tiếng chuông vào lớp lanh lảnh vang lên, Tạ Điềm đi đôi giày cao gót màu đen cứng cáp bước vào lớp, lạnh lùng nói: "Chào các em."
Ban 27 không ai vào tiết tự giác đứng dậy chào, nhưng Mạnh Tòng Chu phản xạ có điều kiện hô một tiếng "Nghiêm", học sinh ban 27 "đùng" đứng lên, đồng thanh nói: "Chào cô."
Tạ Điềm nói: "Nói to lên chút để chủ nhiệm giáo dục có thể nghe thấy."
"Chào! Cô!" Thanh âm như sấm.
Ngoài hành lang, không ít giáo viên vừa mới bước vào lớp lần lượt dừng lại: "Vừa rồi có nghe nhầm không? Là giọng của ban 27?"
Cô Khang Mân