Edit: Wattpad | @llllMeiMeillll
Mạnh Tòng Chu và Cố Phóng Vi ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, không nói nên lời.
Mạnh Tòng Chu: "Người lớn như vậy, hẳn không bị lạc đâu...!Nếu không có chuyện gì khác, tôi nghe trước."
Hắn không phải người như vậy, cũng không nói được nhiều.
Cố Phóng Vi và bất kỳ học sinh nào ở trường Trung học số 7 Thanh Mặc thực sự không thể nói chuyện cùng nhau.
Hắn không thèm học, nên đương nhiên hắn không thể chơi với đám học sinh giỏi chăm chỉ học tập này, nhưng đồng thời hắn cũng không chơi bời hay giết thời gian.
Cả người hắn tựa hồ là một dị số trong một dòng nước, dòng suối trong vắt có chút đục lãng, chỉ có hắn là một tảng đá nhô ra, lặng yên cứng ngắc, lù lù nằm yên.
Cố Phóng Vi thấy chán, nhưng không mang theo giấy bút, đành khoanh tay dựa lưng vào ghế lắng nghe.
Cô gái bên cạnh đang nhìn hắn, những người xung quanh cũng đang nhìn hắn, Cố Phóng Vi không thèm để ý, hắn chỉ chống cằm chán nản chậm rãi lắng nghe.
Giáo viên nói nhanh, tiến độ gấp rút, Mạnh Tòng Chu đang chép bài bên cạnh, thường chép một trang PPT chưa xong, giáo viên lại chuyển trang tiếp theo, còn chưa kịp tính toán, hiểu rõ, chỉ mỗi chuyện chép lại đã tốn phần lớn thời gian.
Cố Phóng Vi mấp máy môi, muốn nói nhưng lại nuốt xuống.
Mạnh Tòng Chu vừa lật trang vừa chép, để ý đến vẻ mặt của hắn: "Cậu đang làm gì vậy?"
Cố Phóng Vi nói, "Cậu chỉ lo chép, làm như vậy, hiệu quả quá thấp."
Mạnh Tòng Chu hừ lạnh một tiếng —— Cậu ta đối với Cố Phóng Vi địch ý có chút nặng nề, nhưng lại kiềm chế, không lộ ra rõ ràng: "Tôi không thông minh lắm, trở về tôi sẽ tự mình coi lại."
Cố Phóng Vi Lấy điện thoại di động từ trong tay ra: "Cuối tuần về trường không cần nộp điện thoại, lén xài chụp ảnh là được rồi."
Mạnh Tòng Chu cau mày: "Trong trường không cho phép mang điện thoại di động.
"
Gia cảnh của cậu nói chung là khá giả, nhưng không phải là không thể mua được điện thoại di động, nhưng mỗi từ mà Cố Phóng Vi nhắc đến đều nằm trong đó.
Với tư cách là lớp trưởng, thần kinh của cậu ta nhảy lên liên tục, Mạnh Tòng Chu càng cau mày chặt hơn, chỉ nói: " Về lớp tôi chép lại.
Lộc Hành Ngâm có phải là em của cậu không?"
Cố Phóng Vi: "?"
Hắn không quan tâm đến bất cứ điều gì trong lớp, hắn chỉ quan tâm đến Lộc Hành Ngâm, sau khi đám Trần Viên Viên bàn tán, hầu như mọi người trong lớp đều biết về mối quan hệ của hắn với Lộc Hành Ngâm, cũng biết ý bài phát biểu dưới quốc kỳ hôm nay của hắn.
Mạnh Tòng Chu mặt không đổi sắc: "Sau khi chép xong, tôi phải cho Lộc Hành Ngâm xem.
Cậu ấy sức khỏe không tốt, tôi, cậu ấy và Thái Tĩnh được chia ra, tiết lý này thay phiên nhau học.
Hôm nay cậu ấy không được khỏe, nên tôi sẽ đến đây thay cậu ấy."
Cố Phóng Vi: "..."
Hắn nghiêng người nhìn, quả nhiên nhìn thấy chữ viết tay của Lộc Hành Ngâm trên vài trang đầu tiên.
Hiếm có nam sinh ở tuổi này viết đẹp như vậy, chữ viết của Lộc Hành Ngâm cực kỳ nhẹ, hắn đã từng thấy cậu ấy viết, đầu bút không nặng, viết như chuồn chuồn, lật trang giấy còn không thấy góc xấp.
Phong cách ghi chép của Lộc Hành Ngâm cũng rất rõ ràng: cậu rất coi trọng việc xây dựng dàn ý.
Trong lớp, cậu chỉ ghi lại một số câu hỏi và điểm kiến thức chính, được chia thành hai loại: 1.
Nó giúp cậu cải thiện bản thân nhưng hơi vượt quá đề siêu cương 2.
Nó rất phù hợp với kỳ thi tuyển sinh đại học, phù hợp với học sinh ban 27.
Cậu nhanh chóng tiếp thu từng điểm kiến thức thành kinh nghiệm và phân loại nó.Việc phân loại này cực kỳ tiện dụng —— cho các kỳ thi.
Mỗi điểm trong ghi chú của Lộc Hành Ngâm là loại nhiều dạng và phần mở rộng của bài kiểm tra điểm kiến thức.
Ví dụ, trong phân tích lực trong phạm vi kỳ thi đại học, Lộc Hành Ngâm luôn sử dụng ba phương pháp để giải quyết các vấn đề: phân tích lực tĩnh, phân tích các điều kiện đã biết và điều kiện còn thiếu, hay biến đổi các biến hoặc biến không đổi.
Cách ghi chép này cũng trực tiếp phản ánh tư duy làm bài thi của cậu: Lộc Hành Ngâm luôn nghĩ đến việc giải câu đố khi làm đề, đầu tiên sử dụng điều kiện câu hỏi và thông tin sách giáo khoa để tìm nội dung có sẵn có thể ghép lại với nhau, sau đó dùng những thông tin này điền vào những khoảng trống trong thông tin ban đầu.
So với cách suy nghĩ của một thí sinh phổ thông về việc làm bài thi: lang thang không mục đích ở đây, là chỗ tính toán, chỉ tập trung vào suy nghĩ câu hỏi theo thói tư duy, mà phương pháp của Lộc Hành Ngâm có thể nhìn thấu dữ kiện của người ra đề một cách chính xác hơn.
Chỉ trong vài trang ghi chú, kiểu suy nghĩ cực đoan nhưng điềm tĩnh về kỳ thi này được thể hiện một cách sinh động trên tờ giấy, sự điềm tĩnh và cực đoan khiến người ta gần như không thoải mái, đồng thời nó cũng tạo thành một sự tương phản lớn với ấn tượng thông thường của Lộc Hành Ngâm.
Cố Phóng Vi xem xét kỹ lưỡng những trang ghi chú này và mím môi.
Hắn hoàn toàn không thích làm bài thi.
Đối với hắn, đi thi là một trò chơi trẻ con vô cùng nhàm chán đoán và giải câu đố với người ra đề.
Hắn đã từng nghiện loại trò chơi này, nhưng bây giờ, tất cả những gì liên quan đến thi cử đều khiến hắn theo bản năng chán ghét.
"Bỏ đi, cậu nghe giảng đi, tôi chép cho cậu." Cố Phóng Vi nói.
Mạnh Tòng Chu nghiêng đầu nhìn hắn, vẻ mặt dao động.
"Không phải cậu nói với tôi là cậu giúp em tôi học dùm sao, tôi nhất định không thể cứ ngồi ở đây sao." Cố Phóng Vi với tay lấy cuốn sổ, từ trong hộp bút của Mạnh Tòng Chu lấy ra, rút ra một viên pha lê màu hồng bút, huýt sáo, "Thái Tĩnh đưa à, cho tôi mượn.
Cậu lo nghe giảng đi."
Mạnh Tòng Chu cảm thấy điểm mấu chốt của lớp trưởng kỷ luật đang bị người này kéo đi kéo lại: "Có ai đưa đâu, đừng có nói lung tung!"
Một tiết học nâng cao vật lý diễn ra vô cùng sôi nổi.
Trong khi Cố Phóng Vi đang giúp sao chép các câu hỏi, không kịp thì lấy điện thoại ra chụp ảnh, hiên ngang chụp tạch tạch, một cô gái đã đưa mảnh giấy từ phía sau, nhưng Cố Phóng Vi phớt lờ.
Đã mười giờ tối sau giờ học.
Mạnh Tòng Chu nhìn vào những ghi chú mà hắn đã sao chép —— nét chữ rõ ràng, đơn giản và rõ ràng, nên cậu ta nói: "Cảm ơn.
Tôi sẽ đặt nó trên bàn của Lộc Hành Ngâm khi quay lại lớp."
Cố Phóng Vi đáp ừm, liếc nhìn thời gian, chuẩn bị về nhà.
Hắn vừa bước ra khỏi cổng trường, tiếng chuông tắt đèn của trường Trung học số 7 Thanh Mặc vang lên, trầm mặc du dương.
Cố Phóng Vi nhìn lại sân trường tối om, bước ra nửa bước rồi thu lại.
Bên ngoài ký túc xá nam sinh.
Tắt đèn trước mười lăm phút, ký túc xá hoàn toàn im ắng, phía dưới khóa cửa, quản lý ký túc xá cầm đèn pin kiểm tra ký túc xá từng người một, bắt người nói chuyện phiếm.
Trong đêm gió lạnh, Cố Phóng Vi đứng dưới lầu nhìn trái nhìn phải, tính toán bố cục một hồi mới xác định được mục tiêu.
Hắn đột nhiên đưa tay ra, lật ngược tay lên ban công lầu một, rồi vững vàng dừng lại trên ban công ký túc xá của người khác.
Bên trong ký túc xá yên tĩnh, tựa hồ không nghe thấy bên ngoài có động tĩnh gì.
Lộc Hành Ngâm đang ở tầng ba, Cố Phóng Vi nhìn ra ngoài, bước lên ban công và quay lên.
Có người ở lầu hai đang giặt quần