Edit: Wattpad | @llllMeiMeillll
Khi Cố Phóng Vi mở cửa và quay trở lại, ngôi nhà vẫn tối om.
Hắn cầm hai hộp sô cô la dựa vào khung cửa thay giày, ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy trên ghế sô pha không có tiếng động, tiếng thở dài nhẹ nhàng của Lộc Hành Ngâm chìm trong bóng tối.
Hắn vươn tay bật đèn, là một ngọn đèn nhỏ, đèn hành lang gần máy tính trên bàn được bật ở bên ngoài, nhẹ nhàng tản ra ánh sáng, có thể nhìn thấy bóng người trên ghế sô pha.
Hắn về hơi muộn, vì cầm đồ và mua đồ ăn cho nên trên đường bị trễ một đoạn.
Chai truyền dịch của Lộc Hành Ngâm đã được treo lên, một dòng máu nhỏ màu đỏ sẫm chảy ngược từ ống truyền dịch trong suốt, Lộc Hành Ngâm vẫn đang ngủ.
Cố Phóng Vi nhanh chóng cúi người lấy bông tẩm cồn, ấn nhẹ vào mu bàn tay rồi rút kim ra.
Cảm giác xúc giác như bị muỗi đốt khiến Lộc Hành Ngâm động đậy, sau đó cậu mơ màng mở mắt: "Anh về rồi à."
Sau đó lại nói: "Nhanh quá."
Người đang ngủ đương nhiên cảm thấy thời gian trôi qua nhanh chóng.
Lộc Hành Ngâm đứng dậy, Cố Phóng Vi lại bật đèn pha trên trần phòng khách lên, cả hai người đều nhìn thấy máu từ ống kim tiêm chảy ngược ra ngoài.
Lộc Hành Ngâm nhìn một chút, Cố Phóng Vi nhanh chóng dỗ cậu chuyển chủ đề: "Anh về muộn, anh mua cho em món cơm cá viên em thích, dưới lầu có một cửa hàng ăn tối vẫn chưa đóng cửa, còn có đồ nướng BBQ gì đó, dậy ăn trước đi."
Lộc Hành Ngâm đứng dậy, tóc cậu rối tung vì ngủ, mái tóc đen có vẻ xù lên, Cố Phóng Vi ấn mu bàn tay cậu một lúc, sau đó nhìn lỗ kim không còn chảy máu, liền thả lỏng.
Hắn mở ra tay nói: "Lấy ăn đi, mấy đứa trong lớp tặng em sôcôla."
Lộc Hành Ngâm nhìn thấy trên bàn có hộp sô cô la, đang muốn vươn tay cầm lấy tất cả.
Cố Phóng Vi suy nghĩ một lúc chộp lấy.
Khi hắn lấy cái nhỏ kia thì nói: "Cái này là của tôi.
Tôi thanh minh cái này của tôi trước nhé, nếu em muốn thì cho em."
Lộc Hành Ngâm ngây người nhìn hắn.
Cố Phóng Vi dừng một chút, sau đó đưa cho cậu hộp sô cô la của mình, tức giận nói: "Thôi bỏ đi, đây là đồ cho trẻ con ăn."
Lộc Hành Ngâm cầm hộp sô cô la từ từ mở nó ra.
Loại sô cô la cao cấp làm bằng giấy gói vàng này giá cả trong trường tuyệt đối không thấp, một hộp bốn mươi viên sô cô la giá hơn hai trăm tệ, chưa kể hộp quà đặc biệt dán đầy giấy sao đèn laze màu bạc.
Lộc Hành Ngâm đột nhiên tỉnh táo rất nhiều.
Cố Phóng Vi đang ăn cơm cà ri ở đây, thấy Lộc Hành Ngâm thậm chí còn không ăn cơm, chuyên tâm xé các ngôi sao.
Đứa trẻ tìm thấy dòng chữ trên ngôi vì sao, nên từ từ gỡ từng chút một ra, và xem chúng một cách cẩn thận trong lòng bàn tay.
"Mặc dù tớ chưa nói chuyện với cậu, nhưng cậu rất đẹp trai, bị bệnh mau khoẻ laị nha~ sớm khỏi cùng mọi người đi học." Từ một nữ sinh đã nôi theo thói quen của Lộc Hành Ngâm đứng trong hành lang để đọc sách buổi sáng.
"Tuần này tớ làm không xong nhiệm vụ cô Tạ giao.
Lẽ ra tớ phải chăm sóc khi cậu bị ốm.
Tớ xin lỗi, đừng báo cáo tớ kkkk, giấy gói quà là tớ mua, nên đừng ghét nha." Từ nam sinh ngồi bàn trước cậu.
Nữ sinh sợ giao tiếp ngồi ở trước đã trực tiếp viết cho cậu một câu hỏi: "Sách bài tập toán P49T3P108T1(2)...!Tớ không dám hỏi mọi người, lần sau cậu có thời gian giảng cho tôi không, cậu có thể không cần nói chuyện trực tiếp, chỉ cần cậu giảng cho bạn cùng bàn, tớ sẽ nghe chung, như vậy tớ sẽ không căng thẳng."
Lộc Hành Ngâm nhìn, trong mắt hiện lên một nụ cười nhẹ.
Cậu thích cảm giác này, thích sự thân thiện của ban 27, giống như cậu thích đám trẻ con ở thành phố Đông Đồng.
Cậu từ nhỏ đã bị bệnh, sáu năm tiểu học, ba năm trung học cơ sở, số lần cậu đến trường đếm trên đầu ngón tay, thậm chí mỗi lần cậu nhập viện đi học đều phải xác nhận lại lớp học ở đâu.
Ở lớp cũ, cậu là một người vô danh, thanh thiếu niên bình thường kết bạn với nhau tụ tập, đi chơi, thậm đùa giỡn với nhau trong giờ giải lao, đều hoàn toàn xa lạ với cậu.
Cậu chỉ có thể nhớ tên một số ít người.
Sau khi vào trường cấp hai, lần đầu tiên cậu nhập viện, giáo viên và bạn học đến bệnh viện thăm cậu, lần thứ hai chỉ có bạn học đến, sau đó bạn học đến cũng quên mất cậu trong cuộc sống muôn màu.
Mà cậu nhìn những người đàn ông và phụ nữ lớn tuổi trong phòng của cậu đến và đi, lặng lẽ đếm những giọt nước nhỏ giọt mà anh ấy phải truyền —— cậu còn biết quy trình truyền dịch tốt hơn các y tá, biết loại thuốc nào nên được nhỏ giọt với tốc độ nào, biết loại thuốc nào truyền vào lúc nào miệng sẽ đắng.
Ngay cả khi Thanh Mặc là trường tệ nhất ở thành phố S, ban 27 là lớp tồi tệ nhất trong số đó, cậu vẫn thích bọn họ.
Lộc Hành Ngâm lần lượt tháo những ngôi sao này ra, thấy một số người bày tỏ lòng tốt với mình bằng cách đặt câu hỏi, nên trước tiên cậu lật sách tìm mục lục, định ngày mai đến trường sẽ nói với bọn họ.
Cố Phóng Vi nhìn thấy tinh thần phấn chấn của cậu, dùng muỗng gõ nhẹ hai cái vào bên cạnh hộp cơm: "Ăn trước đi, lạnh như vậy, lát nữa sẽ nguội."
Lộc Hành Ngâm mới đặt sách xuống, mở hộp cơm ra.
Cố Phóng Vi ăn thịt bò cà ri, hắn không thích hành tây, nhưng một hộp cơm trưa sẽ thêm hành tây thái nhỏ, Cố Phóng Vi kiên nhẫn nhặt hành tây thái nhỏ trong mười phút, sau đó yên tâm cầm muỗng ăn.
Lộc Hành Ngâm cũng vậy, Cố Phóng Vi cũng nhặt cho cậu, thấy cậu không thích ớt khô nhỏ trong thịt heo vụn vị cá, nhặt hết mới đưa muỗng cho cậu.
"Muỗng là công cụ ăn uống khoa học và tiện lợi nhất." Cố Phóng Vi tuyên bố, "Thức ăn nào không ăn được bằng muỗng thì không phải là thức ăn đủ tiêu chuẩn."
Thực ra là do lười.
Sau khi Lộc Hành Ngâm ăn vài miếng cơm, cậu nghe thấy Cố Phóng Vi bắt đầu nghiên cứu: "Có thể thêm chức năng cho robot để xác định và chọn ra các món ăn được nấu khác nhau mà mọi người không thích, nhưng điều này rất khó.
Chủ yếu là bởi vì..."
Người máy Tiểu cương thi của hắn còn chưa sửa xong, Cố Phóng Vi đem nó đặt ở trên bàn trà, lại khởi động, thanh âm quen thuộc lại truyền đến: "Xin chào xin chào, phát hiện bạn đang ăn cơm, xin hỏi