Edit: Wattpad | @llllMeiMeillll
Cố Phóng Vi cam chịu để Lộc Hành Ngâm ở nhà hắn trong khoảng thời gian này, hắn đã chủ động giúp Lộc Hành Ngâm cõng cặp đi học, khi hắn bước ra khỏi tòa công nghệ, thì thấy Lộc Hành Ngâm hình như đang muốn đi hướng ký túc xá, liền vươn tay kéo tay cậu: "Đừng trở về ký túc xá, lớp nâng cao này kết thúc muộn, chút nữa sẽ bị khóa ở bên ngoài, cùng tôi về trước đi."
Lộc Hành Ngâm liếc mắt nhìn thời gian một cái, cảm thấy hắn nói có lý, nên nhỏ giọng nói, "Vậy chúng ta đi quầy bán quà vặt leo ra."
Cố Phóng Vi nghĩ hắn có chứng chỉ ngoại trú, nên hắn không cần phải đi đường này.
Tuy nhiên, hắn mơ hồ nghe thấy hàng rào dưới ngọn núi chưa rào lại, có một lối tắt để trốn học, bức tường cũng không quá thấp.
Hắn ngờ nhìn Lộc Hành Ngâm: "Em luôn đi từ chỗ đó sao? Bức tường có cao quá không?"
Lộc Hành Ngâm nhìn hắn: "Không còn cách nào khác."
"Em không phải thích giả bộ ngoan sao."Cố Phóng Vi cười khẩy, "Tôi còn tưởng em dùng mặt để ra vào, hóa ra ngoan ngoãn như vậy, đi trèo tường."
Lộc Hành Ngâm lại nhìn hắn.
"Được, được, chúng ta đi cửa chính đi." Cố Phóng Vi chắp tay, nhét vào túi theo thói quen, thản nhiên nói: "Lúc này cô Tạ chắc vẫn còn ở văn phòng, nhờ cô ấy ký hộ em chứng chỉ ngoại trú."
Lộc Hành Ngâm sửng sốt và nói: "Nhưng gia đình em cho học nội trú."
"Bọn họ cho em học nội trú, tôi cho em học ngoại trú, em nghe anh hay nghe mấy người đó?" Cố Phóng Vi hỏi lại, mỉm cười xấu xa, dường như biết cậu đang nghĩ gì, đưa tay xoa đầu cậu, "Đừng lo lắng, nhà em hỏi thì tôi nói hộ em là được."
Hắn rất nhạy bén, đương nhiên có thể nhìn thấy tâm tư nhạy cảm của Lộc Hành Ngâm, có thể biết chính xác cậu đang lo lắng điều gì.
Hắn không cười nhạo những suy nghĩ tinh tế và tỉ mỉ đó, nhưng chỉ một câu nói bình thường cũng có thể giải quyết vấn đề cậu gặp phải, khiến cậu hoàn toàn yên tâm.
"Ừm." Lộc Hành Ngâm ngoan ngoãn gật đầu, lại đột nhiên nghĩ tới một chuyện khác, "Nhưng hành lý còn ở ký túc xá, thỉnh thoảng em còn phải sửa đồ đạc trong ký túc xá."
"Vậy thì không cần lo lắng về giấy chứng chỉ ngoại trú, chỉ cần đến gặp cô Tạ, nhờ cô phát thêm một vài tờ giấy nghỉ phép cho em?" Cố Phóng Vi cân nhắc một lúc, "Sống ở chỗ của tôi vào ban đêm cũng thuận tiện, ký túc xá gần phòng học để nghỉ trưa.
Nếu em có chuyện gì, tiện để quay lại và nghỉ ngơi."
Lộc Hành Ngâm nói: "Được."
Hôm nay là ngày trở lại trường, học sinh đều mặc quần áo của riêng mình, cậu ngoan ngoãn để Cố Phóng Vi nắm tay, đút tay phải vào túi áo khoác của hắn, cùng bước đến tòa nhà dạy học.
Học sinh đi lại sạch sẽ, các phòng học phía trên tầng hai đều tối om, tổ kỷ luật cầm đèn pin tuần tra kiểm tra tình hình.
Trong tòa nhà giảng dạy, chỉ có các văn phòng ở tầng một là sáng trưng.
Tổ sinh học của Tạ Điềm ở phía sau, Lộc Hành Ngâm và Cố Phóng Vi bước vào, dọc đường đi ngang qua tổ toán và tổ hóa.
Không giống như chiều nay trống vắng, nhiều giáo viên tụ tập ở đây, như thể đang thảo luận về điều gì đó rất căng thẳng.
Tổ sinh học đã vắng tanh, chỉ còn lại Tạ Điềm và một giáo viên khác trong văn phòng rộng lớn, Tạ Điềm đang phân loại hồ sơ và chuẩn bị tan sở.
Thấy bọn họ tới, Tạ Điềm hỏi: "Có chuyện gì sao? Đến đây muộn như vậy."
Lại nhìn Cố Phóng Vi, cười nói: "Khách hiếm gặp, đại thiếu gia."
Cố Phóng Vi ho khan một tiếng: "Chào cô Tạ, bọn em vừa từ lớp nâng cao trở về, muốn nhờ cô đưa giấy nghỉ phép dài hạn cho Lộc Hành Ngâm, cô biết sức khoẻ trước đây em ấy không được tốt đấy ạ.
Em là anh trai của em ấy, em nghĩ sẽ tốt hơn nếu đưa em ấy sống với em."
"Vậy tại sao không trực tiếp đăng ký chứng chỉ học ngoại trú? Sao vậy, Lộc Hành Ngâm?" Tạ Điềm hỏi, cô dựa lưng vào lưng của cái ghế, mở ngăn kéo tìm sổ nghỉ phép, lại dừng lại, "Nói thật đi.
Lộc Hành Ngâm, em nói đi."
Lộc Hành Ngâm ngoan ngoãn nói: "Không phải là sức khỏe của em không tốt, mà em muốn lấy buổi trưa nghỉ trưa ở trường, buổi tối đến chỗ Cố Phóng Vi ngủ, tiện hơn."
Cố Phóng Vi: "?"
Tạ Điềm cười: "Các em suy nghĩ cũng khá đấy."
Cô ấy cũng biết Lộc Hành Ngâm là có quan hệ trong trường, mối quan hệ gia đình của cậu với Cố Phóng Vi có vẻ rất tốt.
Cô lại lật xem: "À, tôi vừa vặn có một chứng chỉ ngoại trú còn trống ở đây, em có thể lấy đi.
Em có thể gõ lại tên trên thẻ, đổi thành ảnh chụp của mình, tôi sẽ cấp cho em một giấy xác nhận khác.
Các em bị kẹp chung với nhau.
Nếu em đăng ký chứng chỉ ngoại trú, bạn phải đến văn phòng ký túc xá để hủy đăng ký ký túc xá, thì có thể trực tiếp sử dụng cái này."
Lộc Hành Ngâm cầm lấy chứng chỉ ngoại trú rồi nhìn nó, trên đó là tên của Thẩm Nộ, làm cậu sửng sốt.
Cậu biết nhà Thẩm Nộ cũng khá giàu có, bọn họ không quen ở ký túc xá, nhà họ Thẩm trực tiếp vì giàu xụ mà mua một căn hộ trong khu nhà của giáo viên, đồng thời sắp xếp người đến học cùng.
"Em ấy chuyển trường khác rồi, nên em cứ dùng cái này đi." Tạ Điềm đứng dậy hỏi lại, "Cái này không đúng quy định, em phải hứa với tôi, chứng chỉ này chỉ dùng cho mục đích này, đừng hố thầy cô, em biết phải không?"
Lộc Hành Ngâm gật đầu liên tục và nói: "Cảm ơn cô." Ngoan không tả nổi.
Hai người bước ra khỏi văn phòng.
Lộc Hành Ngâm nhìn chằm chằm vào cái tên trên chứng chỉ —— nó được viết trên bề mặt nhựa bằng bút sơn, nên có thể dễ dàng xóa đi.
Cố Phóng Vi tóm lấy cậu, lấy một cây bút sơn đỏ từ một chiếc bàn trống, giúp cậu viết tên và lớp của mình.
Sau đó, hắn xé ảnh của Thẩm Nộ và ném nó vào thùng rác.
Lộc Hành Ngâm nhìn hắn viết, nhẹ nhàng nói: "Hôm nay Thẩm Nộ không đến điểm danh, thì ra là chuyển trường khác."
Lộc Hành Ngâm chưa có ảnh nên Cố Phóng Vi lấy đầu to vẽ hoạt hình và một cái đầu nhỏ trên nơi dán ảnh, vẽ thêm hai cái sừng hươu trên đỉnh đầu, sau đó đặt bút xuống, thản nhiên nói: "Thanh Mặc sắp bị đổi biên chế.
Nhà bọn họ giàu có, chắc ngửi thấy mùi thúi nên rời trước rồi."
"Nhà cậu ta có tiền, sao tới Thanh Mặc học?" Lộc Hành Ngâm hỏi.
Không phải là cậu không biết tình trạng của Thanh Mặc bây giờ, nhưng bất kỳ gia đình giàu có và quyền lực nào ở thành phố S sẽ không gửi con cái của họ đến đây.
Trong số các trường cấp ba bình thường, Thanh Mặc đã là trường hạng nhất từ dưới đếm lên, dưới nữa chỉ có các trường trung cấp nghề.
"Thẩm Nộ cũng không dễ, hồi cấp hai phạm nhiều tội, mấy lần bị đuổi học, Ưng Tài cùng những trường cấp ba khác đều không muốn tiền, nếu không chuyển ra khỏi tỉnh S, chỉ có thể lựa chọn đến Thanh Mặc." Cố Phóng Vi nói.
Sau khi tổ sinh học ra khỏi phòng làm việc, tổ hóa học và toán học vẫn hoạt động sôi nổi.
Lộc