Edit: Wattpad | @llllMeiMeillll
Sau đó,bọn họ quay trở lại ký túc xá Lộc Hành Ngâm để ôn tập.
Dịch Thanh Dương và Hoàng Phi Kiện cũng đã mua một tấm nệm cao su —— nghe nói nó bị cưỡng chế trưng dụng từ ký túc xá nam của lớpbọn họ, những người anh em còn lại sẵn sàng hy sinh bản thân để ngủ trên tấm nệm đó vài đêm "Vì danh dự của Thanh Mặc".
Cứ như vậy ngủ được năm người ba giường, cuối cùng cũng không còn chật chội như trước.
Lộc Hành Ngâm luôn ngủ với bọn họ vào những thời điểm khác nhau, thường là cả đêm, sau đó ngủ từ trưa đến chiều, tổng cộng bốn giờ, khi cậu ngủ, nhất định là khi những người khác đều thức.
Sự kiên trì thầm lặng của cậu khiến Cố Phóng Vi nhớ đến thói quen nhất quyết đòi đi vệ sinh trên lầu của tòa nhà công nghệ, nó kín đáo và tế nhị, không dễ bị người khác chú ý, nhưng đó là thái độ kiên quyết vạch ra một ranh giới rõ ràng.
Chỉ có Cố Phóng Vi có thể nhìn ra, nhưng nếu nhìn ra, hắn cũng không thể làm gì hơn.
"Toàn bộ bài thi kiểm tra chất lượng của tỉnh S trong bốn năm trước đã được hoàn thành và sửa chữa." Giọng Thẩm Kha từ đầu bên kia điện thoại truyền đến, trong trẻo và chắc chắn, "Làm xong chưa?
"Đều làm xong."
Hoàng Phi Kiện lật qua chúng, các ghi chú làm nguệch ngoạc, "Toán bọn học dựa trên Lộc Hành Ngâm tổng kết lúc trước, bọn tôi đã tóm tắt 17 dạng đề mới có thể có.
Tổ hợp tự nhiên, sáu dạng vật lý mới, bốn dạng hóa học và bảy dạng sinh học.
Trong đó phần lớn là do Cố Phóng Vi và Thẩm Thanh Vân đưa ra sau khi tham khảo thi đua năm nay và các tạp chí về kỳ thi tuyển sinh đại gần đây.
Mỗi môn học có khoảng mười lăm mẫu đề có thể đổi."
"Căn cứ vào phương pháp loại trừ, tổ hợp, toán, hai môn nhưng rất có thể các câu hỏi lớn của các năm trước sẽ được chia nhỏ và ghép thành các câu hỏi điền vào chỗ trống tự chọn, chúng ta sẽ bỏ qua phần câu hỏi này trước, lúc sau làm lại, cũng có thể."
"Được!"
...
Bên ngoài cửa sổ ký túc xá, sắc trời chuyển từ trắng sáng sang vàng nhạt, cuối cùng ngả sang xanh thẳm, để lại âm thanh của côn trùng lấp lánh với những vì sao mùa đông.
Bên ngoài người qua lại, thỉnh thoảng có tiếng nói chuyện, vài nam sinh chạy nhảy đùa giỡn rồi biến mất như một thước phim tua nhanh.
Trong không gian yên tĩnh và nhỏ bé, ai cũng nhớ đến bầu không khí im lặng và gần như thiêng liêng.
Khuôn mặt nhợt nhạt phản chiếu dưới ánh đèn, cơn gió lạnh ùa vào khi mở cửa ra ban công, đôi mắt đen láy và long lanh của mọi người trong đêm và mùi thuốc lúc nào cũng vây quanh.
Đến trưa chủ nhật, làm xong đề thì ai cũng sắp ói, đang ăn uống thì trước mắt bọn họ là những dòng chữ in đen sì và giấy in nồng nặc mùi mực.
Tất cả đều có thể hoàn thành đề kiểm tra chất lượng khó trong thời gian giới hạn, thậm chí còn có thời gian để kiểm tra.
Mọi người lần lượt kiểm tra điểm mạnh và điểm yếu của mình, và cuối cùng cùng nhau thảo luận về các chiến lược làm bài thi.
"Cưỡng ép tiến bộ rồi, chúng ta xem lại đề thi đi.
Các cậu không lấy được đề thi, đối mặt không rõ đề thi thời điểm, quan trọng nhất chính là chọn đúng, bởi vì các cậu đối mặt đối thủ là Ưng Tài.
Phản xạ của bọn họ vượt trội hơn rất nhiều.
Vì vậy, nếu mọi thứ diễn ra như chúng ta dự đoán, số lượng câu hỏi nhiều và câu hỏi sẽ khó, thì cơ hội chiến thắng sẽ cao hơn rất nhiều nếu các cậu hoàn thành nhiều câu hỏi nhanh nhất có thể, thậm chí nếu bỏ qua một số chi tiết cũng không thành vấn đề."
Cố Phóng Vi đưa ra đánh giá về thời gian: "Đối với những bọn học sinh bình thường để làm bài kiểm tra này, sẽ mất hơn một tiếng chỉ để chọn điền vào chỗ trống.
Lựa chọn điền vào chỗ trống tổng cộng có 60 điểm.
60 điểm chúng ta Không thể để mất điểm, cho dù đó là tính toán quá tốc độ, bạo lực giải ra hay đoán mò, nó phải được giải quyết trong vòng nửa giờ:
"Mục tiêu của chúng ta chỉ có một: làm được nhiều hơn bọn người Ưng Tài." Hoàng Phi Kiện nói.
Dịch Thanh Dương gật đầu, và đồng ý với câu nói của Cố Phóng Vi: "Đúng vậy.
Đừng nói chúng ta đã nắm vững một số phép tính nhanh và phương pháp Chết Chắc.
Bài thi càng khó, thời gian làm câu hỏi sẽ quyết định tất cả.
So với Trung học Ưng Tài bọn họ, chúng ta Ưu điểm lớn nhất là bọn bọn họ không có chuẩn bị tốt như chúng ta."
"Cũng không có quyết tâm chiến thắng như chúng ta." Cuối cùng thì Thẩm Kha cũng có thể đến ký túc xá để giải quyết các bộ đề với bọn họ khi ký túc xá nam mở cửa vào cuối tuần.
"Đối với các bọn học sinh trong lớp trên trời của bọn họ, đây chỉ là để cho vui.
Nhưng đối với Thanh Mặc, đây là kỳ thi quyết định số phận ngoài kỳ thi thống nhất toàn thành phố tiếp theo.
Bọn họ sẽ đánh giá thấp kẻ thù, hay đúng hơn là bọn họ không nhận ra rằng chúng ta sẽ coi bọn họ như kẻ thù."
"Như thế có phải rất kích thích không?" Hoàng Phi Kiện đang chuẩn bị, "Các anh em, đánh bại bọn họ!"
Khi nửa đêm trước ngày thứ hai, Lộc Hành Ngâm được bọn họ chỉ định học bổ túc hai môn ngữ.
"Lộc Hành Ngâm, các môn học khác của cậu không có vấn đề gì, nhưng ngữ văn và tiếng Anh, bọn tôi phải bù cho cậu."
Lộc Hành Ngâm ôm cốc nước cá voi, khoanh chân ngồi ở giữa và tiếp nhận "đề xuất cải cách" từ mọi người —— Lắng nghe cẩn thận những gợi ý bọn học tập mà bọn họ đưa choc ậu, và lên kế hoạch đọc thuộc lòng những từ đơn hoặc câu hay trước.
Tất cả bọn họ đều nhớ điểm song ngữ của Lộc Hành Ngâm trong kỳ thi tháng trước, bọn họ không biết cậu đã ngày đêm bọn học tập và ghi nhớ chắc chắn tất cả các từ vựng trung học cơ sở.
"Cơ bản của các môn ngôn ngữ rất khó nâng cao, nhưng vẫn có những thói quen cần thiết.
Chúng ta có thể không có tài năng xuất chúng, nhưng chúng ta có thể làm được bốn điều.
Viết văn, đầu tiên hiểu ý nghĩa của câu hỏi, thứ hai làm rõ quan điểm, và thứ ba sử dụng những từ và câu hay để khơi gợi câu chuyện nhân vật, thứ tư, hãy xem diễn biến lập luận của cậu...!Mặc dù nó nhàm chán theo khuôn khổ, không thể đạt điểm tối đa cho phần bố cục, nhưng chắc chắn có thể đạt điểm cao."
"Tiếng Anh cũng vậy..." Bọn họ mồm năm miệng mười thảo luận vội vàng.
Cuối cùng Thẩm Thanh Vân nói: "Ngày mai thi, hôm nay đi ngủ sớm, giường của anh cứng, ai ngủ với anh?"
Dịch Thanh Dương chạy tới.
Bọn họ đã nhường chiếc nệm cao su trước đó cho Thẩm Kha sử dụng.
Cô ấy đáng yêu, là học sinh của lớp nâng cao, cô nàng đã dung tình cảm và lý trí, để thuyết phục người dì quản ký túc xá cùng tầng dọn đến ngủ với cô ấy một đêm.
Nói cách khác, năm người còn lại được phân bổ hai giường.
Lộc Hành Ngâm và Cố Phóng Vi đồng thời liếc nhìn nhau.
Lộc Hành Ngâm thấp giọng nói: "Tôi còn chưa bọn học thuộc lòng xong.
Bài thi đầu tiên vào sáng mai là ngữ văn.
Tôi muốn bọn học thuộc lòng lâu hơn một chút.
Mọi người đi ngủ trước đi."
"Được luôn." Hoàng Phi Kiện tùy tiện, rửa mặt bò lên trên giường, nhanh chóng lăn vào trong: "Vậy tôi ngủ trước nhá, mọi người ôm nhau ngủ đi, Nai Con, muốn dựa vào tường ngủ sao?"
Lộc Hành Ngâm cười vẫy vẫy tay: "Ngủ đi, tôi không buồn ngủ."
Cố Phương nhìn cậu một hồi.
Lộc Hành Ngâm đứng trên ban công một mình, vẫn mặc bộ đồ ngủ long nhung và đôi dép lê lông, cả người lông xù ngoan ngoãn đáng yêu.
Cậu cúi đầu chăm chú niệm những câu ví dụ cao năng lượng, mở miệng nhưng không phát ra âm thanh, chỉ có một hơi thở nhẹ phát ra khi môi và răng cậu cọ xát với luồng không khí, giống như một lời thì thầm.
"Máy Tính Nhỏ." Cố Phóng Vi thanh âm trầm thấp dễ nghe, hơi trầm xuống, làm cho người ta có chút thất thần, "Ngủ đi, lát nữa tôi về nhà ngủ, em không cần trốn tránh tôi."
Lộc Hành Ngâm đặt sách xuống, quay người nhìn hắn cười: "Không chỉ vì anh, mà còn vì những nam sinh khác."
Cố Phóng Vi sửng sốt.
Hắn thật sự không nhớ tầng này.
Thiếu niên xinh đẹp với đôi mắt hoa đào nhỏ giọng lầm bầm, như thể bối rối: "Trước đây...!lúc đầu, em cũng ngủ với tôi."
"Bởi vì anh khác." Lộc Hành Ngâm đảo mắt, Có một nụ cười trên đôi má nhợt nhạt và đôi mắt lấp lánh.
Cố Phóng Vi còn chưa kịp chạy tới che miệng, đã nghe thấy phần còn lại của câu nói của cậu, "Lần đầu tiên nhìn thấy anh, em đã thích anh rồi."
Cố Phóng Vi sững sờ, vẻ mặt của thiếu niên trước mặt hắn như thường lệ, thậm chí còn có một chút xảo quyệt giữa hai lông mày.
"Cho nên mới gọi là, lợi dụng anh."
"..."
Mặc kệ nói như thế nào, Cố Phóng Vi cảm thấy mình đã bị Lộc Hành Ngâm huấn luyện năng lực thích ứng, ít nhất lần này cư xử bình tĩnh hơn.
"Những chuyện đó anh không để ý, ngày mai em phải nghỉ ngơi thật tốt, chuyên gì cũng xếp sau kỳ thi tháng, đây là chính em nói qua." Cố Phóng Vi khống chế thanh âm bình tĩnh, sau đó ngụy trang ho khan vài tiếng, "Tôi đi ngủ trước, để cho em một chỗ, nhớ đi ngủ sớm.
"Được.
Chúc anh ngủ ngon." Đôi mắt nai trong veo của Lộc Hành Ngâm lại cong lên, giọng nói bình tĩnh rõ ràng, "Nhưng anh ơi, anh phải biết, là anh nói như vậy, em sẽ không cự tuyệt."
Bởi vì cùng người mình thích ngủ là chuyện không cần thiết từ chối.
Cố Phóng Vi bế tắc trong giây lát, đầu óc choáng váng không định trả lời, nhưng Lộc Hành Ngâm đã quay lưng lại, bắt đầu học bài.
Những người khác hầu như đã ngủ say, Hoàng Phi Kiện đã chìm vào giấc ngủ say.
Người này bình thường bất cẩn, nhưng lại có chút ý tứ của Lỗ Trí Thâm, đến thời điểm cụ thể thì bạo dạn cẩn thận, rất chắc chắn