Edit: Wattpad | @llllMeiMeillll
Ký túc xá vắng tanh.
Lộc Hành Ngâm vẫn ngồi trước bàn làm việc, lấy ra mấy đề cậu đã làm trong vài ngày qua, lật lại chúng.
Cậu vừa ăn xong lại leo lên lầu, cảm thấy hơi nóng khó chịu nên cởi áo khoác vắt lên lưng ghế, xắn tay áo lên.
Chỉ có một chiếc áo len màu đỏ sẫm dưới áo khoác.
Sắc hoa hồng nhung đỏ làm làn da trắng ngần, mái tóc đen trắng như sa tanh càng thu hút sự chú ý.
Bởi vì không có người khác đến, ký túc xá trống trải có vẻ lạnh hơn bình thường, chỉ có mùi thuốc thoang thoảng thoang thoảng xung quanh.
Tiếng lật trang sách, tiếng cốc nước nhẹ nhàng đặt xuống, thậm chí cả tiếng thở dường như đều vang bên tai,.
Truyện Hài Hước
Cố Phóng Vi thực sự không còn gì để ôn.
Môn học kém duy nhất của hắn có thể là ngữ văn, nhưng hắn đã thi xong rồi.
Hắn không giống trước đây, lười bỏ ra tinh lực cải thiện điểm số của những chi tiết nhỏ đó, hắn chỉ nghĩ mình thi như thế nào, có thi hay không cũng không quan trọng.
Không còn Dịch Thanh Dương, Hoàng Phi Kiện và Thẩm Kha thay phiên nhau tìm đề hỏi hắn, hay Thẩm Thanh Vân thảo luận với hắn về một số dạng lạ có thể có trong đề thi đua, nên đột nhiên không có việc gì để làm.
Hắn ngồi khoanh chân trên đệm —— vật hy sinh là cái gối mà Lộc Hành Ngâm không dùng, đột nhiên nhận ra đây là lần đầu tiên hai người họ thực sự yên lặng ở một mình sau khi Lộc Hành Ngâm tỏ tình với hắn.
Đâu phải khi ở bên ngoài, còn có thể ra vẻ anh anh em em, đôi khi lại coi như không có chuyện gì xảy ra.
Bây giờ chỉ có hai người họ trong ký túc xá nhỏ yên tĩnh này.
Lộc Hành Ngâm vẫn quay lưng về phía hắn, không biết đang làm gì, cứ bất động như một tác phẩm điêu khắc nhỏ, chỉ thỉnh thoảng có tiếng sột soạt của đầu bút là có thể khẳng định cậu đang tập trung học.
Cố Phóng Vi ngồi một lúc không nói lời nào, một lúc sau, hắn nghe thấy Lộc Hành Ngâm nói: "Bọn họ sao còn chưa tới?"
Thanh âm đều đặn tao nhã tựa hồ có chút ngái ngủ, sau đó trở nên nhỏ nhẹ.
Cục bông trắng bên bàn đặt bút xuống, dùng sức vươn vai, toàn thân run rẩy co rút theo đầu ngón tay duỗi ra.
Cậu không nhận ra, nhưng Cố Phóng Vi chỉ muốn cười.
Cậu liếc nhìn đồng hồ: "Sắp đến giờ tự học buổi tối rồi." Cậu lại dụi dụi mắt, cầm áo khoác lên mặc vào, quấn người nói: "Có chút lạnh, anh ơi, Không thì bọn mình quay lại toà dạy học tìm bọn họ đi, chẳng lẽ là có kết quả rồi sao?"
Cố Phóng Vi thấy sắc trời sắp tối, trong ký túc xá thực sự rất lạnh, liền đứng dậy nói: "Đi thôi.
"
Trời vẫn mưa trên đường về.
Không có ai khác bên ngoài, ngoại trừ những học sinh thỉnh thoảng chạy bộ về tiết tự học buổi tối sau khi ăn xong.
Sau giờ thi môn toán, không khí cả lớp thật ngột ngạt.
Ngay cả trước khi chuông vào lớp vang lên, mọi người đều hạ thấp giọng cau mày thật chặt.
Họ gặp Tống Lê đang vội vã ở lối vào của tòa nhà giảng dạy.
Tống Lê lập tức bắt lấy hai người họ: "Này, không đi tự học buổi tối sao?"
Cố Phóng Vi kéo Lộc Hành Ngâm ra phía sau, cười nói: "Không đi đâu.
Lão Tống, đã có kết quả môn toán chưa?"
Tống Lê lắc đầu, nhún vai một lần nữa và đặt nó xuống sau một lúc: "Bài thi rất dễ chấm, nhưng lần này Thanh Mặc và..." Ông liếc nhìn Lộc Hành Ngâm, như thể đang suy nghĩ về liệu có phù hợp để nói với học sinh về chủ đề này hay không và nhanh chóng sửa nó.
Ông nói, "Cùng chấm bài với giáo viên từ các trường khác, cần tổng cộng ba lần chấm lại, nên bọn thầy cũng không thể chấm xong lẹ vậy.
Hãy nói về nó sau khi kỳ thi kết thúc.
Hai em có thể không học tiết tự học buổi tối, nhưng đừng có chạy lung tung làm phiền, ôn kĩ tổ hợp tự nhiên.
"
Lộc Hành Ngâm ngoan ngoãn nói: "Dạ, các thầy cô vất vả rồi."
Cố Phóng Vi đợi Tống Lê rời đi, sau đó liếc nhìn văn phòng giáo viên sáng ngời ánh đèn: "Là cùng trường Trung học Ưng Tài chấm bài.
Xem ra Ưng Tài cũng sốt ruột, sợ bọn bảo thủ bên Thanh Mặc giở trò, vội vàng đam kết quả thành tích so sánh cho cho ban lãnh đạo của trường.
Nếu không, đã không mở lớp trên trời phô trương lớn như vậy."
"Anh ơi." Lộc Hành Ngâm nhìn ánh đèn ấm áp trên sàn phòng học trong phòng học, "Kỳ thi lần này bọn em thi thật tốt, lãnh đạo nhà trường sẽ xem xét lại chuyện này sao?"
"Khó để nói, cố gắng hết sức đi." Cố Phóng Vi nói, "Việc sửa biên chế Thanh Mặc không liên quan gì đến tiền bạc.
Tỉnh S vất vả ạo ra một ngôi trường nổi tiếng, nếu muốn thành lập một trường lưu ban, buộc phải làm như vậy.
Được hỗ trợ, về mặt này, không ai có thể biết được kết quả cuối cùng."
Cách đó rất xa, giọng nói của Lý Cố truyền đến: "Khi cá en đến lớp này, nhất định phải có sự tự giác này! Các em là hy vọng cuối cùng của —— Trung học số 7 Thanh Mặc, có triển vọng nhất của trường Trung học số 7 Thanh Mặc, các em có thể tự mình nhìn xem! Nhìn vào nguyện vọng trường được viết ở bảng bên ngoài! Hai mươi trong số đó được viết ở Thanh Bắc, hai mươi trường còn lại cũng là mười trường hàng đầu.
Ai cũng có thể mơ ước, nhưng còn các em thì sao? Các em đã trả giá cho ước mơ này cái gì chưa?"
"Trong bài kiểm tra toán này, thầy nghĩ các em có thể nhận ra khoảng cách giữa mình và những người khác, nhận ra những thiếu sót của bản than, rút kinh nghiệm đừng kiêu ngạo bởi cái tên gọi ban Ánh dương.
Nhưng tôi làm chủ nhiệm thì thấy cái gì? Khi tôi làm giám thị về, đến phòng giáo vụ nộp hồ sơ trước, sau đó quay lại văn phòng chấm bài, thi xong còn thời gian khoảng một tiết nên đến lớp để xem các em làm bài thi như thế nào, nhưng những gì tôi thấy là một hai em, Không có tổ chức, không có kỷ luật, chỉ đùa giỡn thôi!"
"Ban khác được đi ăn, không sai.
Các em thích thì có thể đi học ban khác ngay từ đầu! Tại sao chỉ có chúng ta.
Nói cho tôi biết, tại sao chúng ta lại là những người duy nhất