Edit: Wattpad | @llllMeiMeillll
Cố Phóng Vi vẫn mang cho cậu một cái lẩu.
Điều mà Lộc Hành Ngâm đang nói đến là nhà hàng mà Thẩm Thanh Vân đã đưa bọn họ đi ăn lần trước, nó ở khu vực thành thị, bây giờ vẫn chưa đến cuối tuần, theo nghiên cứu nghiêm túc của Lộc Hành Ngâm, việc quay lại có thể không thực tế đến khu đô thị.
Cố Phóng Vi sau đó gọi điện thoại về nhà và cử một đầu bếp trực tiếp mang nguyên liệu nấu nước lẩu đến nấu ăn cho hai người.
Đầu bếp này vẫn được ông Cố ngự dụng, cái gì cũng làm được, khi đến đây, còn cảm thấy kỹ thuật nấu lẩu không đủ nên đã đặc biệt hầm nước xương bò cốt cho bọn họ, nước trong như ngọc.
Không cần mua thịt lợn giòn nhỏ, cũng được "Ngự trù" chiên tươi, giòn bên ngoài, mềm bên trong, rưới dầu tiêu và rắc ớt bột.
Cố Phóng Vi không thích lẩu, cho rằng hầu hết các món trong lẩu đều là thực phẩm rác, nên hắn nhờ người lấy gan ngỗng quay từ một nhà hàng mà hắn thích ăn, bốn phần được đóng gói và rưới sốt mận lên trên.
Vị đậm đà vừa thơm, béo mà không ngán.
"Thế nào, ăn thử đi, món này không tệ hơn món tên họ Thẩm đưa em đi ăn đâu." Cố Phóng Vi nói.
Hắn cắt gan ngỗng và hỏi Lộc Hành Ngâm, "Có muốn cái này không?"
Bát của Lộc Hành Ngâm có xúc xích giăm bông, cá viên bình thường và bít tết cua —— thực phẩm rác mà Cố Phóng Vi thà chết đói còn hơn ăn.
Về phương diện đồ ăn, Cố Phóng Vi luôn có chút không biết gì về Lộc Hành Ngâm, đối với hắn mà nói, mì ăn liền và cơm nắm là sự lựa chọn bất lực của hắn khi thực sự không có tiền, mà Lộc Hành Ngâm...!thì rất thích ăn, còn phải lựa vị nữa.
"Gan ngỗng?" Lộc Hành Ngâm vẻ mặt do dự, có chút tò mò, có chút không xác định, "Em không thích gan.
Gan heo...!Rất khó ăn."
Cậu luôn bị thiếu sắt khi còn nhỏ, và khuôn mặt của cậu không có huyết sắt gì.
Bà Lộc mua gan lợn về rán cho cậu, vị tanh béo ngậy khiến cậu không ăn nổi, mỗi lần ăn như uống thuốc.
Cố Phóng Vi mỉm cười: "Thử đi, cái này không tanh."
Hắn cầm lên, một khối mềm mịn, mùi thơm đậm đà bùng nổ trên đầu lưỡi sau khi nướng, bị choáng ngợp bởi vị tươi mát của nước sốt mận, hương vị rất tuyệt vời.
Sau khi Lộc Hành Ngâm ăn xong một miếng, mắt cậu sáng lên lại háo hức nhìn.
Cố Phóng Vi cảm thấy thoải mái: "Thật là ngon phải không? Ở cùng anh ăn đồ ăn của anh còn tốt hơn là ở bên người ngoài.
Thẩm Thanh Vân đó muốn tự mình điều hành phòng làm việc, trông rất thực dụng.
Nếu em muốn tìm hiểu thi đua, tốt hơn là đến tìm tôi."
Lộc Hành Ngâm không trả lời, chỉ buồn ăn.
Cậu đã ăn hết bốn phần gan ngỗng và hơn một nửa miếng thịt giòn nhỏ, một chiếc bánh bao nhỏ như vậy ăn cũng không nặng lắm, hai má cậu ửng hồng vì hơi nước bốc lên từ nồi lẩu.
Cố Phóng Vi cũng mất bình tĩnh nên chỉ dùng điện thoại di động quay một đoạn video ngắn và gửi cho Cố Thanh Phong.
Kín đáo nhắn tin đòi hoàn tiền: đưa em trai đi ăn gan ngỗng.
Cố Thanh Phong nhanh chóng nhắn lại, mắng cẩu huyết lâm đầu: "Không phải anh đã nhờ đầu bếp nấu ở chỗ tôi sao! Các gói đều là đồ mang đi, vậy là anh để em trai ăn trong căn nhà tồi tàn nhỏ bé của anh sao?"
Cố Phóng Vi: "..."
Cố Phóng Vi: "Ông già, cháu vừa thấy em trai muốn đi học, liền không quấy rầy, lẹ lên chút, em ấy thích ăn lắm, ông cho cháu tiền bốn trăm gam gan ngỗng trước đi?"
Cố Thanh Phong không có trả lời.
Cố Phóng Vi chớp đôi mắt đào hoa xinh đẹp, nghiêm túc suy nghĩ: "Ông già? Ông già? Có ở đó không? Ông đâu rồi? Chuyển đường dây cho trợ lý Lý sắp xếp lịch trình sao? Trợ lý Lý, anh có ở đó không?"
...
Buổi chiều họ ra, bỏ hai tiết tự học buổi tối.
Lộc Hành Ngâm vội vã trở lại lớp thi đua xem trước các nhiệm vụ cho ngày mai.
Cố Phóng Vi một tay đút vào túi, tay kia ước lượng đồng tiền kim loại mà cậu đưa cho, lười biếng ném lên: "Em còn muốn ước gì nữa?"
Lộc Hành Ngâm nói: "Hết rồi, ước nhiều quá, tham lam, Không tốt."
"Đây mà gọi là tham lam gì?" Cố Phóng Vi suy nghĩ một chút, trên môi hiện lên một nụ cười, "Em có thể xỏ mũi lên mặt sao, vật nhỏ, lừa tôi ăn lẩu?"
"Em sẽ lừa anh một bữa lẩu." Lộc Hành Ngâm nói một cách lịch sự, như thể oán giận, nhưng cũng không oán giận, "Lại không thể lừa thành người của anh."
Đó là một lời thổ lộ rất ngông khác.
Lộc Hành Ngâm đã không chơi trò này với hắn trong vài ngày, hắn phút chốc gần như quên mất nó.
Cố Phóng Vi tim đập lỡ nhịp, nhất thời hoảng sợ: "..."
Lộc Hành Ngâm nhìn phản ứng của hắn, cười cười, sau đó thở dài: "Anh ơi, anh không cần như vậy, em đi đến lớp trước."
Ánh mắt cậu trong trẻo: "Nếu anh đến đây, em sẽ bị phân tâm, ảnh hưởng đến tiến độ.
Lớp chúng ta dạo này rất bận rộn, anh ngoan mấy ngày nay đừng đến gặp em.
Dưới ánh đèn đường, Lộc Hành Ngâm lôi ra một quyển kiến thức vô cơ thi đua bắt đầu đọc.
Cố Phóng Vi nghẹn họng ngập ngừng hỏi, "...!Em có tức giận không?"
"Không." Lộc Hành Ngâm chạm vào cặp sách của mình và lấy ra một cây bút, "Em nói thật.
Trên thực tế, ước một lần ăn lẩu chỉ đùa anh mà thôi, đừng nghiêm túc như vậy."
Giọng cậu có chút tiếc nuối, nghiêm túc: "Hôm nay bỏ hai tiết tự học buổi tối."
"Nghĩa là anh bận chuẩn bị lẩu cho em, là lỗi của anh đúng không?" Cố Phóng Vi thanh âm trở nên lạnh lùng, "Không phải chính em nói đã đồng ý sao?"
"Em không phải ý này, anh mời ta ăn lẩu, em rất vui." Lộc Hành Ngâm nhẹ nhàng nói, như thể đang lựa lời cẩn thận, "Em cho rằng...!cứ nói tùy tiện, anh sẽ không coi trọng.
Nhưng anh lại rất coi trọng, nên em đã bỏ hai tiết tự học buổi tối ra ngoài với anh thôi."
Cố Phóng Vi hít một hơi thật sâu.
Từ ánh mắt của Lộc Hành Ngâm, hắn đột nhiên nhận ra điều gì đó, hơi thở của hắn nhất thời dâng lên đến đỉnh điểm, khiến toàn thân run lên.
Có vẻ như hắn không nghĩ đến việc đưa Lộc Hành Ngâm ra ngoài ăn tối, bất cứ thứ gì Lộc Hành Ngâm muốn, hắn sẽ cho cậu những gì cậu muốn —— kiểu chiều chuộng yêu thương gần như dung túng, đã rất không bình thường đối với hắn.
Đây không phải là lần đầu tiên hắn quan tâm đến những đứa em của mình, chỉ là luôn có chút chiếu lệ đáp ứng.
Nhưng lần này, hắn thực sự mong đợi phản ứng của Lộc Hành Ngâm.
Không thể nói là đau lòng, là ganh đua, hay gì khác, vì hắn đã nhìn thấy Lộc Hành Ngâm một mình kéo vali, vất vả chạy