Cũng giống như lần trước, cậu lê bước chân khỏi ga tàu tối tăm lạnh lẽo với chiếc ba lô, ngay khi nhìn thấy hắn.
Lộc Hành Ngâm ngẩn ngơ.
Cố Phóng Vi mỉm cười nhìn cậu, dang rộng vòng tay với cậu, "Lại đây, Máy Tính Nhỏ."
Hắn kéo Lộc Hành Ngâm vào lòng, mà bánh bao nhỏ trong lòng hắn cũng yên tâm chấp nhận sự gắn bó như vậy—— Lộc Hành Ngâm áp má vào ngực hắn, cả người hoàn toàn áp sát vào vòng ôm kia.
Nửa tháng không gặp, bánh bao nhỏ trước mắt hình như cao thêm một chút, thanh nhã hơn một chút, mềm mại đáng yêu.
Hai người ôm chặt lấy nhau, đối phương hô hấp cùng nhịp tim đều nóng bỏng nhiệt tình, giống như đường rót vào băng tuyết giống nhau sôi trào, ngọt ngào thơm ngát mà không béo ngậy.
Thích đến nỗi không nói thành lời, không có ngôn từ nào diễn tả đủ từ thích này nữa.
Không gì khiến hai người hạnh phúc hơn thế này —— một buổi sáng đầy tuyết, một cuộc gặp gỡ bôn ba vượt trùng dương.
Cố Phóng Vi ôm chặt lấy vai Lộc Hành Ngâm, đầu ngón tay siết chặt vòng eo mềm mại của cậu.
Lộc Hành Ngâm vừa tắm rửa sạch sẽ, trong phòng vẫn đang bật máy sưởi nên cậu chỉ mặc một chiếc áo phông mỏng.
Hắn ôm cậu, xoa tóc cậu rồi dẫn cậu vào trong.
Cánh cửa đóng lại sau lưng, khiến đàn chim đang kiếm ăn trên ban công mùa đông sợ hãi, Lộc Hành Ngâm chưa bao giờ ngoan ngoãn đến thế, cậu để hắn xách túi, đẩy cậu dựa vào cửa sổ có thể nhìn thấy hồ nước và đình đài hòn non bộ.
Hôn hắn.
Cố Phóng Vi không nói cũng không hỏi, nhưng hai người ánh mắt chạm nhau trong nháy mắt liền hiểu được ý nghĩ của nhau.
Tất cả các kỹ năng hôn và điều chỉnh bầu không khí đã tìm bị vứt bỏ lên chín tầng mây, lực của Cố Phóng Vi rất mạnh, đôi mắt của hắn bao trùm một cảm giác chiếm hữu và thống trị mạnh mẽ, trên khuôn mặt luôn xinh đẹp và thanh tú của hắn có thêm một vài nét âm trầm ép buộc.
Hắn chỉ lo đem đôi môi đã lạnh ngắt trong gió, không có kết cấu gì dán lên đôi môi mềm mại thơm thảo mộc của cậu.
Thật mềm, không chỉ mềm mà còn ngọt ngào, mê hoặc đến chí mạng.
Lộc Hành Ngâm cảm thấy toàn thân choáng váng, có thể là do say rượu, đầu óc quay cuồng, toàn thân yếu ớt, suýt chút nữa ngã xuống, nhưng Cố Phóng Vi đã kiên quyết đỡ lưng giữ cả người cậu vào tường.
Mùi hương của bạch dương và hoa hồng lặng lẽ lan tỏa, gột rửa lý trí của con người.
Mười ngày trống vắng, cô đơn, lẻ loi cũng trôi đi trong giây phút này.
Mặt của cả hai đều đỏ bừng, khi Cố Phóng Vi cuối cùng cũng buông cậu ra, Lộc Hành Ngâm vẫn cúi đầu dựa vào góc tường, không nói lời nào.
Đầu Cố Phóng Vi cũng ong ong —— hắn còn đang suy nghĩ xúc cảm mềm mại khi môi chạm môi, trên đời sao lại có thứ ngọt ngào mềm mại như vậy, khi hô hấp đan xen tựa như dòng điện.
Hắn muốn tiếp tục hôn, nhưng hắn không dám tiếp tục hôn, vì hắn sợ sẽ làm chuyện đánh mất cả lý trí.
Thủy triều đã rút, nhưng sỏi vẫn còn dư vị nhẹ nhàng.
"Sao không nói gì hết vậy." Cố Phóng Vi thanh âm có chút khàn khàn,"Em."
Lộc Hành Ngâm mặt đỏ bừng, tựa hồ là tức giận, nhưng vẫn là dựa vào tường không nói lời nào.
Cố Phóng Vi đưa tay đỡ lấy cậu, trầm giọng cười: "...!Không giận anh chứ?"
"Không có." Giọng Lộc Hành Ngâm vẫn còn hơi bối rối, cậu vấp ngã một cái một chút, "Không, không biết."
"Quen thì thấy bình thường thôi." Cố Phóng Vi cũng cố gắng bình tĩnh lại, giọng nói của hắn không nhận ra khác thường gì, bình tĩnh hơn Lộc Hành Ngâm rất nhiều, "Sau này hôn thêm vài cái, sẽ hết khẩn trương."
Cả hai đều nói lắp, mà không ai trong cả hai nhận ra.
Lộc Hành Ngâm đưa hắn xuống lầu ăn cơm, lấy cua nhỏ chua ngọt do dì làm, hâm nóng rồi nấu mì gói.
Thức ăn rất đơn giản chỉ là hắn ăn ngay trong nhà cậu, hai người túm tụm với nhau trong căn bếp đóng kín cửa.
Bên ngoài gió tuyết càng lúc càng lớn, mưa tuyết rơi nửa chừng, sắc trời u ám, trong góc nhỏ âm u mà ấm cúng này, hương thơm ấm áp tỏa ra khiến lòng người mềm nhũn.
Cố Phóng Vi biết Hoắc Giang và Diệp Yến không có ở nhà —— ngày đầu tiên hai người đến nước A, Tập đoàn Cố thị đã đón gió tẩy trần cho bọn họ.
Hắn chỉ có thể ở lại Lộc Hành Ngâm ở đây hai ngày, bởi vì ngày sau hắn phải gấp rút đi gặp một nhà đầu tư rất quan trọng.
Cố Phóng Vi quen thuộc với nhà họ Hoắc hơn Lộc Hành Ngâm.
Ngày tuyết rơi nên không có gì để đi ra ngoài nên đưa cậu lên nóc gác xép ở tầng bốn, phủi bụi và tìm thấy một cây đàn piano đã hư hỏng phía sau.
Hắn ngồi trên ghế và chơi bài "Hổ con về nhà" cho cậu nghe, đàn không lên dây, âm thanh rất lạ.
Lộc Hành Ngâm sinh ra đã có một đôi tay rất đẹp, Cố Phóng Vi muốn cậu ngồi cạnh mình, dạy cậu bài "Hai con hổ" [1] đơn giản nhất, hợp âm ngẫu hứng đàn cùng hắn.
Lộc Hành Ngâm không biết đặt ngón tay, chỉ dùng một ngón tay để chọt chọt bấm vài âm, cho dù Cố Phóng Vi có dạy thế nào, cậu cũng không biết cách phát lực chính xác.
Cố Phóng Vi cũng hết cách, đành phải điều chỉnh ngón đàn của mình, phối một bản hòa âm tuyệt đẹp và êm dịu cậu, vừa cười vừa đánh đàn: "Đây là lần đầu tiên anh thấy một người không có tài năng với đàn piano luôn đó."
Lộc Hành Ngâm không để ý tới hắn: "Đây cũng là lần đầu tiên em thấy có người hát lạc điệu bài Hổ con về nhà được luôn."
Có một câu nói ở thành phố Đông Đồng để hình dung đứa con nít quỷ nước ngoài như Cố Phóng Vi thế này, bình hoa vàng có gai hay không có tuổi thơ.
Trẻ em ở độ tuổi này mà không biết hát mấy bài mở đầu phim hoạt hình mà chúng đã xem từ khi còn nhỏ là chiếc bình vàng có gai.
Cố Phóng Vi nói: "Sao anh lại trở thành bình hoa [2] rồi?"
[2] Chỉ người vô dụng, như bình hoa đẹp mã bên ngoài nhưng chỉ để trưng bày.
Hắn ngồi bên ghế đàn piano với nụ cười rạng rỡ, tao nhã và điềm tĩnh như một vương tử nhỏ vừa bước vào thế giới.
Vào buổi tối, Cố Phóng Vi cuối cùng không chịu ăn mì gói nữa, nên Lộc Hành Ngâm đặt món nồi bằng đá cho hắn.
Cậu cả một ngày chưa ôn bài, nên dứt khoát chơi tới bến.
Cố Phóng Vi dạy cậu cách chơi game bằng điều khiển, khi chơi mệt, thì chiếu phim, vừa xem vừa ăn trái cây đóng hộp và bánh quy.
Lộc Hành Ngâm buồn ngủ, nhưng không chịu ngủ, buộc bản thân tỉnh táo để ở bên hắn.
Sau khi say rượu, cậu ngủ không ngon nên cuộn tròn trong lòng hắn ngủ thiếp đi giữa chừng.
Cố Phóng Vi không làm phiền cậu, chỉ ôm cậu, thỉnh thoảng đưa tay chạm vào tóc cậu, thỉnh thoảng lén lút hôn một cái.
Điện thoại trên bàn trà sáng lên, là của Lộc Hành Ngâm.
Điện thoại di động của Lộc Hành Ngâm không có nhạc chuông, bật chế độ tắt tiếng, Cố Phóng Vi liếc nhìn, tên ghi