Edit: Wattpad | @llllMeiMeillll
"Nếu thua thì sao?" Lộc Hành Ngâm hỏi.
"Nếu cậu thua, chịu trách nhiệm cho bữa sáng của tôi trong một tháng." Cố Phóng Vi nói.
Trần Viên Viên bật cười: "Hoa khôi, cậu không biết xấu hổ sao! Cậu đánh cược cho người khác, nếu thua còn muốn người ta chịu trách nhiệm hả?"
Lộc Hành Ngâm cụp mắt xuống — thực ra cậu có vẻ đang suy nghĩ nghiêm túc.
"Được." Cậu nhẹ nhàng nói.
Cố Phóng Vi nheo đôi mắt hoa đào, nhìn cậu từ trên xuống dưới lần nữa, đưa tay sờ sờ đỉnh đầu của cậu, khóe môi cong lên: "Không cần, vì bữa sáng tôi phải bán sắc thôi."
Ngón tay kia lướt nhẹ qua đầu cậu, ấm áp ngả ngớn, hời hợt như chuồn chuồn lướt nước.
Thẩm Nộ đồng ý điều kiện cá cược: "Cậu ta đứng đầu lớp? Cứ xem đi, tuyệt đối không thể!"
Cố Phóng Vi cười: "Vậy tôi liền xem, tôi cược cậu ấy thắng."
Trần Viên Viên lúc này mới nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề và đi tới: "Hoa khôi, cậu vẫn chưa ăn sáng à? Cậu thực sự hết tiền à?"
Cố Phóng Vi tiếp tục ăn bánh mì dừa: "Không sao, còn sống tiếp được, đôi khi muốn thay đổi khẩu vị của mình thôi"
Khúc Kiều tái mặt vì sốc: "Hoa khôi, cậu đang bán sắc đó hả? Để tôi xem cô gái bất hạnh nào sẽ trở phiếu cơm dài hạn của hoa khôi chúng ta?"
"Tôi là loại bám váy gái ăn cơm sao?" Cố Phóng Vi đôi mắt hoa đào liếc nhìn, trong mắt hắn hiện lên một chút ánh nước mang theo vài phần ngả ngớn bạc tình.
"Vị trí của bạn gái tôi còn đắt hơn cả vé ăn."
Trần Viên Viên: "Tôi không tin—"
Cố Phóng Vi lấy thẻ học sinh từ trong ngăn kéo ra, xoay nó giữa ngón trỏ và ngón giữa mảnh khảnh trắng trẻo của mình: "Thẻ học sinh năm tệ, có nữ sinh ra giá tới 300 tệ.
Nếu bán một cái, ở đây còn dư.
Nhưng phương pháp này sẽ không tồn tại được lâu."
Hắn thở dài: "Vật lấy làm quý, bán quá nhiều sẽ phá vỡ quy luật thị trường, cũng không tốt cho tâm lý của người mua ".
Trung học số 7 Thanh Mặc mỗi khối có màu áo cố định, lớp 10 màu vàng, lớp 11 có màu tím nhạt, lớp 12 có màu đỏ.
Chiếc còn lại trên tay Cố Phóng Vi là thẻ học sinh của hắn từ năm lớp 11.
So với vẻ đờ đẫn và cứng ngắc của người khác khi chụp ảnh chứng minh thư, chàng trai trong ảnh môi hồng răng trắng, nét cười rạng rỡ.
Khúc Kiều và Trần Viên Viên không nói nên lời: ".....mẹ nó cái này cũng được hả? Hay bọn tui cùng nhau kiếm tiền để chu cấp ngày ba bữa cho cậu, người gì trông thật khổ sở thế."
"Nuôi tôi rất khó nha." Hắn lười biếng nói, "Bữa sáng tôi sẽ ăn bít tết, trứng ốp còn có sữa dừa ở tầng 3 nữa, với trà sữa cho bữa trưa, mì lát và buổi tuối xiên que tiệm xéo trường—có nuôi không? "
Trần Viên Viên/Khúc Kiều: "Cút hộ!"
Tiết học tiếp theo là tiếng Anh.
Không có hướng dẫn đề nào cả, giáo viên ngồi vào bàn soạn giáo án cho học sinh tự ôn tự ôn.
Lộc Hành Ngâm ghi nhớ các từ một cách cẩn thận.
Trần Viên Viên không chút kiêng dè nằm xuống bàn sau, cười quái dị với Khúc Kiều giúp Cố Phóng Vi nghĩ ra những ý tưởng xàm xí: "Quên thẻ học sinh đi, cậu cũng có thể bán đấu giá văn phòng phẩm, bút cũ, sổ ghi chép, cục tẩy, v.v., Cố thiếu gia, cậu giao cho tớ đi, tớ biết một nhóm giao dịch học sinh cấp hai ở thành phố S, nếu cậu niêm yết ở đó, đảm bảo sẽ bán được cao hơn——sự cạnh tranh của các nữ sinh bên ngoài trường, sao sầu nỗi thiếu nguồn tiêu thụ được?"
Khúc Kiều nói thêm: "Vẫn còn cạnh tranh nam sinh trong và ngoài trường học."
Cố Phóng Vi nhướng mày, đầu ngón tay hơi dùng lực, huy hiệu trường kim loại trong tay hắn chính xác đập vào trán Trần Viên Viên "lạch cạch" một tiếng.
Trần Viên Viên "ai da" một tiếng và cười thay cho sự tức giận: "Có thật mà! Không phải là câụ chưa từng bị con trai theo đuổi trước đây hahahahahaha!" Khúc Kiều chú ý tới ánh mắt của cậu, cười giải thích với hắn: "Lúc trước có nam sinh theo đuổi cậu ấy.
Bày trận rất lớn, người cũng đẹp trai lại si tình nữa.
Hồi trước kỳ nghỉ đông, trước giờ học sẽ mua trà sữa cho cả lớp..." "
"Sau đó thì sao?" Lộc Hành Ngâm nhẹ nhàng hỏi.
"Sau đó, bị tôi đánh gãy hai xương sườn." Cố Phóng Vi thản nhiên nói.
Trần Viên Viên và Khúc Kiều đồng thời im lặng, vẫy ngón tay với Lộc Hành Ngâm, hát nhép: "Đừng nói về chủ đề này! Hôi khôi thẳng nam sắt thép, lôi cái đề tài này ra, cậu ra sẽ muốn ăn thịt người."
"Sợ cái gì, tôi không hung dữ."
Cố Phóng Vi ngước mắt liếc Lục Hành Nhân một cái, sau đó lại vươn tay xoa xoa tóc của cậu, "Máy Tính Nhỏ, thi thật tốt, bữa sáng tháng sau của tôi nhờ cậu hết."
Tóc của Lộc Hành Ngâm đen nhánh, mềm mại, mang theo nhiệt độ cơ thể, đầu ngón tay rụt lại.
Trên người Lộc Hành Ngâm còn có mùi dầu gội tươi mát và mùi thuốc bắc, hơi đắng, có chút mát lạnh.
Lộc Hành Ngâm bắt gặp hình ảnh phản chiếu của cậu trong đôi đồng tử sẫm màu của hắn và khẽ "hừm" một tiếng.
Sau tiết tự học buổi tối, Lộc Hành Ngâm đứng một mình trước bảng điểm trong sảnh của tòa nhà giảng dạy.
Xung quanh đều có người tới lui, đại bộ phận đều vội vã trở về ký túc xá tắm rửa, còn có một đoạn thời gian vui chơi trước khi tắt hết đèn.
Trung học số 7 Thanh Mặc có tổng cộng 800 học sinh khối tự nhiên.
Đề thi đại học môn tự nhiên của tỉnh S nhìn chung khó, đặc biệt là ba môn toán, ngữ văn và tổng hợp tự nhiên, nổi tiếng là khó còn có nhiều câu hỏi lạ.
Mặc dù có nhiều trường nổi tiếng ở tỉnh này, nhưng do sự cạnh tranh mạnh mẽ từ các tỉnh lớn, học sinh trong tỉnh không được bao nhiêu lợi thế.
Trong nhiều năm liên tiếp, điểm của địa phương nằm trong khoảng 490-520.
Tiêu chuẩn giới hạn của trường trung học số 7 Thanh Mặc là 520 điểm.
Trên bảng điểm, 520 điểm là một vạch chia, trước vạch chia có những học sinh được coi là trúng tuyển đợt một, sau đó chỉ còn lại đợt hai, đợt ba.
Với số điểm đầy đủ là 750, ánh mắt của Lộc Hành Ngâm chuyển đến phía trước bảng điều khiển.
Xếp hạng [1]: Lớp 1, Dịch Thanh Dương, với tổng điểm là 687
Tiếp tục giảm xuống, Lộc Hành Ngâm tìm được người giành vị trí đầu tiên trong Lớp 27.
Xếp hạng [217]: Hạng 27, Thái Tĩnh, tổng điểm 594,
Theo sát là Mạnh Tòng Chu.
Xếp hạng [239]: Lớp 27, Mạnh Tòng Chu, tổng điểm 587.
Học sinh giỏi nhất lớp 27 chỉ có thể đứng ngoài top 200 của toàn khối.
Các học sinh khác càng không thể theo kịp, có một nhóm lớn lớp 27 ở cuối, tạo thành một hàng dài.
Đây là một sự xấu hổ thực sự.
"Cái đó...lxy?"
Ai đó bên cạnh gọi cậu.
Lộc Hành Ngâm quay lại và nhìn thấy một nam sinh cao gầy đang đứng bên cạnh mình, chính là Dịch Thanh Dương, người đã nhờ cậu sửa đèn.
Cậu ta vẫn chưa biết tên của Lộc Hành Ngâm, đó là tên trực tuyến của cậu trong nhóm giao dịch.
Lộc Hành Ngâm quay lại, Dịch Thanh Dương nhìn thấy rõ thẻ học sinh của cậu, cậu ta xấu hổ thay đổi lời nói: "Lộc Hành Ngâm, trước đây tớ không biết tên của cậu."
Lộc Hành Ngâm hỏi: "Đèn lại bị hỏng à?"
Dịch Thanh Dương lắc đầu: "Không có."
Cậu ta nhìn học sinh xung quanh, trầm giọng hỏi: "Tớ xem cậu ghim giao dịch trên cùng, cậu cần tài liệu lớp 10 hả?"
Trường trung học số 7 Thanh Mặc không được phép mang điện thoại di động, khi nói đến diễn đàn giao dịch, các học sinh đều giữ bí mật như bưng.
Lộc Hành Ngâm gật đầu nói: "Đúng vậy."
"Cậu cần dạng gì? Trong ký túc xá của tớ có rất nhiều tài liệu chưa hoàn thành.
Cậu có thể xem nếu có bất cứ thứ gì cậu cần.
Tớ định hỏi cậu trên mạng.
Nhưng tớ vừa vặn gặp nay cậu ở chỗ này."
Dịch Thanh Dương liếc nhìn thời gian, "Vừa đi vừa nói chuyện."
Từ tòa nhà giảng dạy đến ký túc xá mất khoảng năm sáu phút.
Hai người trao đổi vài câu, sau đó Dịch Thanh Dương mới biết rằng Lộc Hành Ngâm không học lớp 10.
"Ý tớ là có chút kỳ quái, ngày đó tớ đã biết cậu là học sinh lớp 27 khi tớ gửi đèn, vậy tại sao cậu vẫn công bố giao dịch lớp 10?" Dịch Thanh Dương nói, "Thì ra là chuyển trường."
Khi đến tầng dưới của ký túc xá, Dịch Thanh Dương hỏi cậu: "Vậy tối nay tớ sẽ phân loại những tài liệu tớ không sử dụng rồi chụp một bức cho cậu xem.
Rồi cậu xem có cần hay không rồi lấy, như vậy có được không?"
Lộc Hành Ngâm cong mắt nói: "Xin cảm ơn."
"Không thành vấn đề, về sau, tớ có thể nhờ cậu sửa chữa cái gì."
Dịch Thanh Dương lại do dự, nhìn thiếu niên vẻ ngoài dịu dàng trước mặt, một cảm giác