Chương 1: Đại nhân vật mà người khác phí hết tâm tư đều không thể gặp được, lúc này đang nằm trên giường của cô.
——————————————————
Trong phòng tối tăm, người đàn ông đứng bên cạnh màn cửa dày, anh hơi xoay người lưu loát mặc quần dài, nửa người trên của anh lộ dưới tầm mắt, đường cong cơ bắp rõ ràng, cho dù là dưới ánh sáng tối tăm vẫn chói mắt như cũ.
Đặc biệt là lúc anh hơi nghiêng người, vừa mặc vào quần dài màu xám nhạt miễng cưỡng che được từ eo xuống đường nhân ngư.
Sau lưng Nghê Cảnh Hề nằm lỳ ở trên giường, an tĩnh nhìn anh.
Trên giường một mảnh lộn xộn, mái tóc dài của cô khoác trên đầu vai, phía sau lưng, và còn rơi trên gối trắng tuyết.
Dù là ai nhìn qua đều có thể nhìn ra vừa rồi ở trên giường này vừa xảy ra chuyện gì.
Đợi người đàn ông duỗi tay cầm áo sơmi lên chuẩn bị mặc vào, đột nhiên quay đầu nhìn Nghê Cảnh Hề nằm trên giường, trầm giọng hỏi: "Anh là ai?"
Nghê Cảnh Hề sững sờ, há mồm vừa định nói, anh là, anh là...
Rõ ràng trong lòng cô biết anh là ai, thế nhưng làm cô kinh ngạc chính là khi cô nhìn chằm chằm mặt anh, cuối cùng thế nào đều không nhớ ra bộ dạng của anh.
Khuôn mặt thành thục này, thân thể lại gợi cảm kia, thế mà ở trong mắt cô hoàng toàn mơ hồ.
Hoang mang và mê mang trong nháy mắt tràn ngập đại não cô, mọi lời nói đều nghẹn trong cổ họng, không phát ra được một âm tiết nào.
Ý nghĩ này không biết là sợ hãi hay là gì, làm toàn thân cô bỗng nhiên run rẫy.
..........
Nghê Cảnh Hề mở choàng mắt, theo đó trong lòng vẫn còn lưu lại nỗi khiếp sợ. Cô mở mắt nhìn thấy vách tường trắng đối diện, mấy giây như vậy, ý thức của cô vẫn còn dừng lại trong giấc mộng vừa rồi.
Là mộng, nhưng cũng không phải mộng.
Hình ảnh quá mức rõ ràng đến giờ vẫn còn lưu lại trong đầu cô.
Thẳng đến âm thanh già nua bên cạnh lần nữa đem suy nghĩ của cô kéo về, "Làm sao vậy cháu?"
Bà lão tóc bạc trắng bên cạnh lúc đầu ngồi an tĩnh trên xe lăn xem tivi, cảm giác được người ngồi trên ghế bên cạnh run rẩy mãnh liệt. Đợi bà quay đầu lại đã nhìn thấy Nghê Cảnh Hề mở choàng mắt, cặp mắt kia vốn là mắt to đen láy, nháy mắt trừng cực lớn.
Không có chút mơ hồ nào như vừa mới ngủ mở tỉnh dậy, giống như là gặp ác mộng, nhìn đều dọa người.
Nghê Cảnh Hề chớp chớp mắt, mắt nhìn thoáng qua bốn phía xung quanh tự nhiên nhận ra đây là nơi nào, là phòng hoạt động của viện dưỡng lão.
Mỗi cuối tuần mặc kệ bận rộn như thế nào, cô cũng sẽ tranh thủ thời gian đến thăm bà ngoại, bà ngoại cô đang ở tại viện dưỡng lão này.
Bà lão nhìn khuôn mặt của cháu ngoại mình, đưa tay kéo tay của Nghê Cảnh Hề đặt trên đầu gối, sờ lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh, hỏi: "Có phải là gặp ác mộng hay không?"
"Không phải ạ." Nghê Cảnh Hề không muốn để cho bà lo lắng, lắc đầu.
Bà thở dài trong lòng, đứa nhỏ này chính là quá quật cường, mặc kệ ở bên ngoài cô khổ như thế nào, mệt mỏi như thế nào, cho tới bây giờ đều không nói cho bà biết.
Nghê Cảnh Hề nhìn qua các ông lão bà lão đang tụ tập cách đó không xa, thấp giọng hỏi: "Sao bà ngoại không vui đùa cùng bọn họ?"
"Bà không đi, không phải cháu đến thăm bà sao." Trong lòng bà đắc ý, dù bà một mực nói ở nơi này rất tốt, Nghê Cảnh Hề không mỗi tuần đều đến, thế nhưng mỗi tuần cô đều đến,
Có một lần cho dù cô đi làm thực sự rất bận, cách thời gian thăm nuôi kết thúc chỉ còn hai mươi phút, cô vẫn là chạy đến.
Mấy ông bà cụ bên trong viện dưỡng lão cũng có vòng quan hệ, nói đến các con gái nhà các bà, ai lại không nói không hiếu thuận đâu.
Bà đưa tay vuốt mu bàn tay của cô, nhẹ giọng nói: "Có phải cháu mệt mỏi hay không?"
Chữ này đột nhiên giống như là nặng ngàn cân, đè nặng trong lòng cô.
Nghê Cảnh Hề cụp mắt xuống, có chút tự giễu rũ khóe miệng xuống.
Năm mười tám tuổi cô một mình phụng dưỡng bà ngoại, gánh lên việc không nên do một người học sinh chịu trách nhiên, cô còn không có để cho chữ mệt mỏi này, từ bên trong miệng cô nói ra.
Đến mức tất cả mọi người đều coi Nghê Cảnh Hề là từ sắt thép tạo thành, tuyệt đối sẽ không mệt mỏi.
Lúc này chuông điện thoại di động phát sáng, cả căn phòng yên lặng cũng không ngăn nổi tiếng chuông của điện thoại, đối với Nghê Cảnh Hề mà nói, tiếng chuông này mang ý nghĩa công việc.
Cô bất đắc dĩ nhìn bà ngoại mỉm cười, đứng dậy đi ra ngoài nghe điện thoại.
Đợi cô mở cửa phòng hoạt động đi ra ngoài, có mấy bà lão ngược lại đi đến cùng bà ngoại nói chuyện phiếm, lão nhân gia nói chuyện phiếm đơn giản chính là nói về con cháu nhà mình hoặc là cháu mình mà thôi.
Trong chốc lát, có một bà lão bắt đầu nghe ngóng tình cảnh của Nghê Cảnh Hề.
Bà ngoại nhìn thoáng qua bà, vị lão thái thái nhìn không quá quen quen mắt, hẳn là vừa mới vào viện không bao lâu.
Thế là cằm bà ngoại có chút giương lên, có chút đắc ý nói: "Cháu gái nhà tôi không có bạn trai."
Đang tra hỏi lão thái thái nghe vậy vui mừng, bà có một cháu trai theo anh mắt của bà, chính là ngàn vạn tốt, nhưng mà ánh mắt quá cao, cuối cùng không tìm bạn gái. Bà nhìn cháu ngoại của lão thái thái này dáng dấp thật xinh đẹp, nghe nói là công việc cũng không tệ, là một phóng viên lớn.
Trong lòng bà tính toán còn không có xong, bà ngoại đã nói: "Con bé nó đã kết hôn rồi."
**
Buổi tối bảy giờ, gió lớn mang theo một trận mưa to. Toàn bộ đường xá Thượng Hải vốn không thông suốt, bây giờ triệt để hỗn loạn. Hàng dài ô tô trên đường cao tốc kéo dài mấy cây số, đèn sau màu đỏ nối thành một mảng, trong màn đêm cùng làn mưa xen lẫn nhau tạo ra ánh sáng quỷ quyệt.
Cuối cùng Nghê Cảnh Hề trong cơn mưa to chạy về công ty, nói là công ty, kỳ thật nàng làm việc là tòa soạn báo.
Muốn nói làm cho người ta ấn tượng sâu sắc nhất ở Thượng Hải những năm thập niên, mỗi người xem phim quốc dân, chỉ sợ đều sẽ nhớ kỹ đứa nhỏ bán báo đứng tại đầu đường quơ tay liều mạng gào to.
Chỗ làm việc của cô chính là nơi được tất cả mọi người, cho rằng là tòa báo là sản nghiệp của Tịch Dương.
Bởi vì bản thảo xảy ra vấn đề, ngay cả Nghê Cảnh Hề không có quan hệ đều bị kêu trở về hỗ trợ xử lý, tổng biên tập lúc mắng chửi người hai tay chống nạnh, nước bọt ở không trung bay tứ tung.
Phía dưới mỗi người mặc kệ là tổ trưởng hay là tổ viên đều giữ yên lặng, không dám nói lời nào.
Phỏng chừng tổng biên tập đã mắng đủ, cảm giác được xác thực là thời gian không đủ, ngay sau đó để các cô tranh thủ thời gian đi làm việc.
Hoa Tranh bên cạnh tiến vào tổ trễ hơn Nghê Cảnh Hề nửa năm, sau khi tổng biên tập rời đi rốt cuộc nhịn không được đem đồ vật vật trong tay ném vang lách cách, cô nàng còn nhỏ tuổi, không kiềm được chuyện ở trên mặt, mặc kệ là biểu cảm hay vẫn là bĩu môi, đem hai chữ khó chịu viết đầy đủ rõ ràng trên mặt.
Cô ngẩng đầu nhìn về phía phòng tổng biên tập, lúc này dù là cửa phòng đóng kín, nhưng lờ mờ vẫn có thể nhìn thấy thân ảnh ở bên trong.
"Dựa vào cái gì chứ? Rõ ràng là cô ta làm hỏng, thế nào lại kéo theo chúng ta tăng ca chứ?"
Có lẽ Hoa Tranh cảm thấy một bụng bất mãn tích tụ trong lòng quá oan uổng, nhất định phải móc ra nói một chút. Cô và Nghê Cảnh Hề ngồi cạnh nhau, hai người tuổi lại xấp xỉ nhau, tự nhiên đối tượng thổ lộ thứ nhất chính là Nghê Cảnh Hề.
Dù trong miệng Hoa Tranh chưa nói ra, nhưng mà đều biết là nói vị kia, giờ phút này đang đứng trong phòng của tổng biên tập.
Ôn Đường, phóng viên lâu năm của tòa báo Nhân Dân Thượng Hải, dù cho là bên trong giới tin tức ở Thượng Hải cũng vô cùng có danh tiếng. Cô không chỉ có tài viết sắc bén mà càng là sắc đẹp hơn người, lăn lộn bên trong giới tin tức mấy năm, luôn là một bộ mặt trên đời này không có đại nhân vật nào là cô phỏng vấn không.
Chỉ tiếc, lần này triệt để ngã quỵ.
Đến thời hạn giao bản thảo, cứ thế mà bản thảo không có giao lên.
Hoa Tranh hai chân đẩy, ghế xoay trượt đến chỗ Nghê Cảnh Hề, cô chống cùi chỏ ở trên bàn làm việc của Nghê Cảnh Hề, thấp giọng nói: "Chị biết lần này vì cái gì mà Ôn Đường không có giao lên bản thảo sao?"
Nghê Cảnh Hề lúc đầu đang đánh máy, bị cô đụng một cái, ngón tay dừng lại, nghiên đầu nhìn qua.
Mặc dù tạm thời tăng ca rất khó chịu, bất quá Hoa Tranh vừa nghĩ đến Ôn Đường xui xẻo, chỉ cảm thấy trong lòng thống khoái.
Theo lý thuyết phóng viên lâu năm như Ôn Đường cùng với người mới như các