Cả Thế Giới Đều Muốn Anh Thuộc Về Em

Chương 1


trước sau


         Chương 1: Đại nhân vật mà người khác phí hết tâm tư đều không thể gặp được, lúc này đang nằm trên giường của cô.                                               
——————————————————
     Trong phòng tối tăm, người đàn ông đứng bên cạnh màn cửa dày, anh hơi xoay người lưu loát mặc quần dài, nửa người trên của anh lộ dưới tầm mắt, đường cong cơ bắp rõ ràng, cho dù là dưới ánh sáng tối tăm vẫn chói mắt như cũ.

Đặc biệt là lúc anh hơi nghiêng người, vừa mặc vào quần dài màu xám nhạt miễng cưỡng che được từ eo xuống đường nhân ngư.

Sau lưng Nghê Cảnh Hề nằm lỳ ở trên giường, an tĩnh nhìn anh.

Trên giường một mảnh lộn xộn, mái tóc dài của cô khoác trên đầu vai, phía sau lưng, và còn rơi trên gối trắng tuyết.

Dù là ai nhìn qua đều có thể nhìn ra vừa rồi ở trên giường này vừa xảy ra chuyện gì.

Đợi người đàn ông duỗi tay cầm áo sơmi lên chuẩn bị mặc vào, đột nhiên quay đầu nhìn Nghê Cảnh Hề nằm trên giường, trầm giọng hỏi: "Anh là ai?"

Nghê Cảnh Hề sững sờ, há mồm vừa định nói, anh là, anh là...

Rõ ràng trong lòng cô biết anh là ai, thế nhưng làm cô kinh ngạc chính là khi cô nhìn chằm chằm mặt anh, cuối cùng thế nào đều không nhớ ra bộ dạng của anh.

Khuôn mặt thành thục này, thân thể lại gợi cảm kia, thế mà ở trong mắt cô hoàng toàn mơ hồ.

Hoang mang và mê mang trong nháy mắt tràn ngập đại não cô, mọi lời nói đều nghẹn trong cổ họng, không phát ra được một âm tiết nào.

Ý nghĩ này không biết là sợ hãi hay là gì, làm toàn thân cô bỗng nhiên run rẫy.

..........

Nghê Cảnh Hề mở choàng mắt, theo đó trong lòng vẫn còn lưu lại nỗi khiếp sợ. Cô mở mắt nhìn thấy vách tường trắng đối diện, mấy giây như vậy, ý thức của cô vẫn còn dừng lại trong giấc mộng vừa rồi.

Là mộng, nhưng cũng không phải mộng.

Hình ảnh quá mức rõ ràng đến giờ vẫn còn lưu lại trong đầu cô.


Thẳng đến âm thanh già nua bên cạnh lần nữa đem suy nghĩ của cô kéo về, "Làm sao vậy cháu?"

Bà lão tóc bạc trắng bên cạnh lúc đầu ngồi an tĩnh trên xe lăn xem tivi, cảm giác được người ngồi trên ghế bên cạnh run rẩy mãnh liệt. Đợi bà quay đầu lại đã nhìn thấy Nghê Cảnh Hề mở choàng mắt, cặp mắt kia vốn là mắt to đen láy, nháy mắt trừng cực lớn.

Không có chút mơ hồ nào như vừa mới ngủ mở tỉnh dậy, giống như là gặp ác mộng, nhìn đều dọa người.

Nghê Cảnh Hề chớp chớp mắt, mắt nhìn thoáng qua bốn phía xung quanh tự nhiên nhận ra đây là nơi nào, là phòng hoạt động của viện dưỡng lão.

Mỗi cuối tuần mặc kệ bận rộn như thế nào, cô cũng sẽ tranh thủ thời gian đến thăm bà ngoại, bà ngoại cô đang ở tại viện dưỡng lão này.

Bà lão nhìn khuôn mặt của cháu ngoại mình, đưa tay kéo tay của Nghê Cảnh Hề đặt trên đầu gối, sờ lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh, hỏi: "Có phải là gặp ác mộng hay không?"

"Không phải ạ." Nghê Cảnh Hề không muốn để cho bà lo lắng, lắc đầu.

Bà thở dài trong lòng, đứa nhỏ này chính là quá quật cường, mặc kệ ở bên ngoài cô khổ như thế nào, mệt mỏi như thế nào, cho tới bây giờ đều không nói cho bà biết.

Nghê Cảnh Hề nhìn qua các ông lão bà lão đang tụ tập cách đó không xa, thấp giọng hỏi: "Sao bà ngoại không vui đùa cùng bọn họ?"

"Bà không đi, không phải cháu đến thăm bà sao." Trong lòng bà đắc ý, dù bà một mực nói ở nơi này rất tốt, Nghê Cảnh Hề không mỗi tuần đều đến, thế nhưng mỗi tuần cô đều đến,

Có một lần cho dù cô đi làm thực sự rất bận, cách thời gian thăm nuôi kết thúc chỉ còn hai mươi phút, cô vẫn là chạy đến.

Mấy ông bà cụ bên trong viện dưỡng lão cũng có vòng quan hệ, nói đến các con gái nhà các bà, ai lại không nói không hiếu thuận đâu.

Bà đưa tay vuốt mu bàn tay của cô, nhẹ giọng nói: "Có phải cháu mệt mỏi hay không?"

Chữ này đột nhiên giống như là nặng ngàn cân, đè nặng trong lòng cô.

Nghê Cảnh Hề cụp mắt xuống, có chút tự giễu rũ khóe miệng xuống.

Năm mười tám tuổi cô một mình phụng dưỡng bà ngoại, gánh lên việc không nên do một người học sinh chịu trách nhiên, cô còn không có để cho chữ mệt mỏi này, từ bên trong miệng cô nói ra.

Đến mức tất cả mọi người đều coi Nghê Cảnh Hề là từ sắt thép tạo thành, tuyệt đối sẽ không mệt mỏi.

Lúc này chuông điện thoại di động phát sáng, cả căn phòng yên lặng cũng không ngăn nổi tiếng chuông của điện thoại, đối với Nghê Cảnh Hề mà nói, tiếng chuông này mang ý nghĩa công việc.

Cô bất đắc dĩ nhìn bà ngoại mỉm cười, đứng dậy đi ra ngoài nghe điện thoại.

Đợi cô mở cửa phòng hoạt động đi ra ngoài, có mấy bà lão ngược lại đi đến cùng bà ngoại nói chuyện phiếm, lão nhân gia nói chuyện phiếm đơn giản chính là nói về con cháu nhà mình hoặc là cháu mình mà thôi.

Trong chốc lát, có một bà lão bắt đầu nghe ngóng tình cảnh của Nghê Cảnh Hề.

Bà ngoại nhìn thoáng qua bà, vị lão thái thái nhìn không quá quen quen mắt, hẳn là vừa mới vào viện không bao lâu.

Thế là cằm bà ngoại có chút giương lên, có chút đắc ý nói: "Cháu gái nhà tôi không có bạn trai."

Đang tra hỏi lão thái thái nghe vậy vui mừng, bà có một cháu trai theo anh mắt của bà, chính là ngàn vạn tốt, nhưng mà ánh mắt quá cao, cuối cùng không tìm bạn gái. Bà nhìn cháu ngoại của lão thái thái này dáng dấp thật xinh đẹp, nghe nói là công việc cũng không tệ, là một phóng viên lớn.

Trong lòng bà tính toán còn không có xong, bà ngoại đã nói: "Con bé nó đã kết hôn rồi."

**

Buổi tối bảy giờ, gió lớn mang theo một trận mưa to. Toàn bộ đường xá Thượng Hải vốn không thông suốt, bây giờ triệt để hỗn loạn. Hàng dài ô tô trên đường cao tốc kéo dài mấy cây số, đèn sau màu đỏ nối thành một mảng, trong màn đêm cùng làn mưa xen lẫn nhau tạo ra ánh sáng quỷ quyệt.

Cuối cùng Nghê Cảnh Hề trong cơn mưa to chạy về công ty, nói là công ty, kỳ thật nàng làm việc là tòa soạn báo.

Muốn nói làm cho người ta ấn tượng sâu sắc nhất ở Thượng Hải những năm thập niên, mỗi người xem phim quốc dân, chỉ sợ đều sẽ nhớ kỹ đứa nhỏ bán báo đứng tại đầu đường quơ tay liều mạng gào to.

Chỗ làm việc của cô chính là nơi được tất cả mọi người, cho rằng là tòa báo là sản nghiệp của Tịch Dương.

Bởi vì bản thảo xảy ra vấn đề, ngay cả Nghê Cảnh Hề không có quan hệ đều bị kêu trở về hỗ trợ xử lý, tổng biên tập lúc mắng chửi người hai tay chống nạnh, nước bọt ở không trung bay tứ tung.

Phía dưới mỗi người mặc kệ là tổ trưởng hay là tổ viên đều giữ yên lặng, không dám nói lời nào.


Phỏng chừng tổng biên tập đã mắng đủ, cảm giác được xác thực là thời gian không đủ, ngay sau đó để các cô tranh thủ thời gian đi làm việc.

Hoa Tranh bên cạnh tiến vào tổ trễ hơn Nghê Cảnh Hề nửa năm, sau khi tổng biên tập rời đi rốt cuộc nhịn không được đem đồ vật vật trong tay ném vang lách cách, cô nàng còn nhỏ tuổi, không kiềm được chuyện ở trên mặt, mặc kệ là biểu cảm hay vẫn là bĩu môi, đem hai chữ khó chịu viết đầy đủ rõ ràng trên mặt.

Cô ngẩng đầu nhìn về phía phòng tổng biên tập, lúc này dù là cửa phòng đóng kín, nhưng lờ mờ vẫn có thể nhìn thấy thân ảnh ở bên trong.

"Dựa vào cái gì chứ? Rõ ràng là cô ta làm hỏng, thế nào lại kéo theo chúng ta tăng ca chứ?"

Có lẽ Hoa Tranh cảm thấy một bụng bất mãn tích tụ trong lòng quá oan uổng, nhất định phải móc ra nói một chút. Cô và Nghê Cảnh Hề ngồi cạnh nhau, hai người tuổi lại xấp xỉ nhau, tự nhiên đối tượng thổ lộ thứ nhất chính là Nghê Cảnh Hề.

Dù trong miệng Hoa Tranh chưa nói ra, nhưng mà đều biết là nói vị kia, giờ phút này đang đứng trong phòng của tổng biên tập.

Ôn Đường, phóng viên lâu năm của tòa báo Nhân Dân Thượng Hải, dù cho là bên trong giới tin tức ở Thượng Hải cũng vô cùng có danh tiếng. Cô không chỉ có tài viết sắc bén mà càng là sắc đẹp hơn người, lăn lộn bên trong giới tin tức mấy năm, luôn là một bộ mặt trên đời này không có đại nhân vật nào là cô phỏng vấn không.

Chỉ tiếc, lần này triệt để ngã quỵ.

Đến thời hạn giao bản thảo, cứ thế mà bản thảo không có giao lên.

Hoa Tranh hai chân đẩy, ghế xoay trượt đến chỗ Nghê Cảnh Hề, cô chống cùi chỏ ở trên bàn làm việc của Nghê Cảnh Hề, thấp giọng nói: "Chị biết lần này vì cái gì mà Ôn Đường không có giao lên bản thảo sao?"

Nghê Cảnh Hề lúc đầu đang đánh máy, bị cô đụng một cái, ngón tay dừng lại, nghiên đầu nhìn qua.

Mặc dù tạm thời tăng ca rất khó chịu, bất quá Hoa Tranh vừa nghĩ đến Ôn Đường xui xẻo, chỉ cảm thấy trong lòng thống khoái.

Theo lý thuyết phóng viên lâu năm như Ôn Đường cùng với người mới như các

cô không có gì xung đột, nhưng mà Ôn mỹ nhân trời sinh tính tình cao ngạo, thông tục mà nói thì con mắt sinh ra ở trên trán, chẳng sợ là các cô vào làm ở tòa báo gần một năm, Ôn mỹ nhân nhìn thấy các cô vẫn như cũ là cằm vừa nhấc, mở mồm chính là "Alo".

Ngay cả tên đều không có.

Hoa Tranh hạ giọng nói: "Cô ta vậy mà cùng tổng biên tập cam đoan, nhất định sẽ phỏng vấn được CEO tập đoàn Hằng Á, chị nói cô ta có phải là không biết tự lượng sức mình hay không."

Liên tiếp không đè nén được tiếng cười, từ trong miệng Hoa Tranh tràn ra.

Vốn là đầu ngón tay Nghê Cảnh Hề vừa nâng lên, còn không có tiếp tục gõ phím, lại dừng lại.

CEO tập đoàn Hằng Á.

Lúc này Hoa Tranh đã lấy điện thoại giơ trước mặt Nghê Cảnh Hề, trên màn hình chính đang phát một đoạn video.

Ban đầu trong video ánh đèn huỳnh quang lấp lóe, chiếu vào video trắng xóa một mảnh, thẳng đến mấy chiếc xe ô tô vô cùng có trật tự chậm rãi dừng lại ở cuối thảm đỏ.

Khi người đàn ông mặc tây trang màu nâu đậm xuống xe, lúc bắt đầu video ồn ào như vậy trong chớp mắt lại yên tĩnh xuống, chỉ còn có ống kính chuyên nghiệp hoạt động.

Khi người đàn ông từ trong xe bước xuống, cả người đứng vững, dáng người nhìn rất cao. Mái tóc ngắn chỉnh tề của anh được chải gọn gàng sau dầu, đợi lúc ảnh ngẩng đầu, bởi vì góc độ có vấn đề, chỉ có thể quay tới gò má anh.

Thế nhưng vẫn như cũ không có che đi vẻ đẹp trai của anh, khuôn mặt này thậm chí có thể so với một nam minh tinh, quá mức ưu việt, đến mức lúc ánh sáng chiếu vào mũi anh, quang ảnh lưu động, đường nét gương mặt kia giống như được đao khắc.

Sau đó anh sải bước đi vào hội trường.

Toàn bộ video không dài quá năm mươi giây, anh thậm chí một lời cũng chưa nói, thế nhưng khí thế thu người trên người này, thật để cho người ta muốn ngừng mà không được.

Nói là mạnh mẽ bá đạo, nhưng anh mặt mũi bình thản, tuyệt đối không quá sắc bén.

Nhưng hết lần này đến lần khác hai chữ ôn nhu cùng anh cách nhau rất xa, nhìn tới nhìn luôn có cảm giác mâu thuẫn.

Có lẽ, chính loại cảm giác mâu thuẫn ấy, có thế cào lòng người như thế.

Nghê Cảnh Hề còn chưa có động tác, Hoa Tranh giống như tìm được đối tượng để thổ lộ hết, đưa tay mở ngăn kéo của mình ra, từ lấy một tờ tạp chí tài chính và kinh tế từ bên trong ra, lật mấy lần đến tờ mình muốn tìm.

"Có phải là có cảm giác trần gian không đáng, không đáng giá cho sự đẹp trai của anh ấy không." HoaTranh chỉ vào tấm ảnh chụp duy nhất trên tạp chí, vẫn như cũ chỉ là một bên sườn mặt, khoa trương chỉ vào nói: "Những người kia trên TV diễn tống tài bá đạo, những người đó kịp được một phần vạn bá đạo của anh, thâm thúy, nội liễm, trọng ổng, đẹp trai..."

Nghê Cảnh Hề rốt cuộc nhịn không được, trên mặt lộ ra nhàn nhạt bất đắc dĩ, vậy mà khóe miệng còn mang theo mỉm cười.


Bị Hoa Tranh khoa trương chọc cho nhịn không được.

Bất quá tầm mắt của cô nhanh chóng quét trên tạp chí, nói thật đúng là cô chưa có xem bản phỏng vấn này.

Văn chương bên trong giới thiệu kỹ càng bối cảnh cùng lý lịch của anh, bối cảnh đủ thâm hậu, lý lịch càng là kinh người.

Tập đoàn Hằng Á được sáng lập từ gia tộc Hoắc thị, gia tộc hưng thịnh từ cuối thời đại nhà Thanh cho đến bây giờ. Tô tiên thanh danh hiển hách, thế nhưng vị tân nhiệm CEO này lên chức cũng không phải đơn thuần là dựa vào bậc cha chú che chở, trong lúc anh đảm nhiệm vị trí giám đốc tập đoàn, nghiệp vụ truyền thông của Hằng Á đứng đầu thế giới, với mức doanh thu tăng trưởng đạt 15% trong ba năm liên tiếp.

Có năng lực, có thủ đoạn, cho nên anh nắm giữ quyền hành của gia tộc, cũng không kỳ quái.

Hoa Tranh nói đến thật hưng phấn, nhịn không được thấp giọng nói: "Tính cách của người này đặc biệt điệu thấp, sau khi đảm nhiệm vị trí CEO tiếp nhận phỏng vấn đếm được trên đầu ngón tay, Ôn Đường thế mà không biết tự lượng sức mình cùng tổng biên tập hạ quân lệnh trạng, nói nhất định có thể cầm được bản thảo phỏng vấn anh ấy. Tổng biên tập nghe cô ta yêu ngôn hoặc chúng, cũng muốn làm cái tin tức lớn, hiện tại liền tốt, cầm tảng đá đập trên chân mình."

"Một nhân vật lớn như người này, cô ta muốn gặp thì có thể gặp sao?"

Ánh mắt Nghê Cảnh Hề rơi trên chữ lớn của tiêu đề đậm nét trên tạp chí, khẽ cười môi hơi mở đọc theo ba chữ.

"Hoắc Thận Ngôn."

***

Lúc một lần nữa rời đi tòa soạn báo, mưa đã ngừng rơi, cũng không còn là lúc nãy mưa lớn bao phủ chân trời. Có điều là đã sớm bỏ lỡ chuyến xe cuối cùng, lúc này chỉ có thể bắt xe trở về.

May mắn trước khi rời đi, tổ trưởng đã nói phí bắt xe có thể thanh toán bằng tiền tăng ca.

Lúc Nghê Cảnh Hề bắt xe về đến nhà, vừa mới tiến vào hành lang đã ngửi được mùi mốc meo vì đến ngày mưa dầm của phòng ở đã cũ.

Thỉnh thoảng, những tòa dân cư cũ trong ngõ hẻm Thượng Hải sẽ đưa thành phố lớn hiện đại hóa này, trở về thời kỳ nghèo khó. Cũng may đêm nay mưa to, các nhà phơi đồ ở bên ngoài đều thu vào nhà, bằng không vào ban ngày nhìn càng cổ kính xa xưa.

Cô dùng chìa khóa mở cửa, ngay cả đèn ở phòng khách đều không có mở, cô theo sự quen thuộc trực tiếp đi vào phòng ngủ.

Đợi cô đem túi xách đặt trên bàn sách cạnh cửa phòng, thuận tay ấn xuống công tắc đèn trong phòng ngủ, ánh sáng rực rỡ từ trên đỉnh đầu chiếu xuống đồng thời, lúc ánh mắt cô liếc về phía giường ngủ, cả người sửng sốt một cái.

Sau đó tay cô dồn sức nắm lấy cái ghế bên cạnh, tựa hồ chỉ cần có động tĩnh, cô có thể nắm lên ném qua đó.

Thẳng đến khi cô hơi áp chế nỗi sợ hãi, chậm rãi quay đầu nhìn thấy người đàn ông đang yên tĩnh ngủ say trên giường.

Triệt để thở dài một hơi.

Cô quay đầu nhìn thoáng qua giá áo chỗ đầu giường, ba kiện của bộ âu phục được treo chỉnh tề, đây là thói quen của anh, cho dù là quần áo đã mặc qua cũng sẽ chỉnh chỉnh tề tề treo lên.

Nghê Cảnh Hề từng cười anh là có tính nết thiếu gia.

Người trên giường vẫn như cũ không có phản ứng, Nghê Cảnh Hề dứt khoat nhìn chằm chằm tới lui trên mặt anh. Giấc mộng ở viện dưỡng lão, cô thật ngay cả tướng mạo của anh cũng không nhớ rõ.

Cũng là, làm gì có đôi vợ chồng nào giống như bọn họ, nhìn một chút đột nhiên nhớ đến đềm nay vì Ôn Đường không có phỏng vấn được anh, mà liên lụy mình tăng ca, lại cảm thấy có chút buồn cười.

Cái này tính là gì?

Đại nhân vật mà người khác phí hết tâm tư đều không thể gặp được, lúc này đang nằm trên giường của cô.

Tác giả có lời muốn nói: Rời đi lâu như vậy, các ngươi soái khí bạn trai lại trở về. Mới văn Mọi người đều thấy được, tình yêu và hôn nhân văn, lần thứ nhất nếm thử. Bắt đầu từ ngày mai buổi sáng 10 điểm đổi mới, trì hoãn hoặc là xin phép nghỉ sẽ tại văn án nâng lên trước báo cáo chuẩn bị. Weibo bên trên làm mở hố phúc lợi hoạt động, mọi người có thể đi phát ủng hộ một chút a .Khác không nói nhiều, quyển sách này thật rất vẩy rất ngọt, Nghê đại nhân rất đẹp trai, Hoắc tiên sinh rất sủng. OK, đi theo ta bước chân liền tốt



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện